Viết 9
🏷️ Storytelling
I would like you to write what I call a slow motion moment. Write 300-700 words describing an action that takes ten seconds of real time. You may write it from either the first person (I) or the third person (he/she/it/they). No interior monologue is allowed. That means we don’t get to hear what a character is thinking (if a character is indeed present). We can only see what he or she is doing or seeing. It’s important that you stick to only about ten seconds of real time. Jump right into the description with your first line. Do not provide context or describe other events that happened before or after these ten seconds. Remember, you may not allow the character to remember past events, to wonder what is happening elsewhere, or to ruminate in any way. Basically, you are describing only the concrete, material details of the event.
Tôi vội xỏ đôi dép rồi chạy thật nhanh ra sân. Cả xóm giờ không có một ánh đèn. Mọi thứ xung quanh chỉ toàn là một màu đen. Có tiếng là cây xào xạc. Những cơn gió đang thổi tới, mang theo cái lạnh rét buốt thấu xương. Gió thổi vào mặt tôi như những cú tát từ một bàn tay băng. Hai tai tôi lạnh ngắt. Tuy tôi đang mặc tới ba lớp áo, lớp ngoài cùng là áo phao làm bằng vải dù, nhưng dường như những luồng không khí lạnh vẫn tìm cách len lỏi được qua mấy lớp áo và chạm vào da thịt tôi. Tôi rùng mình, co rúm, kẹp chặt hai bàn tay cứng đờ vào nách. Có một tí hơi ấm thôi cũng giúp bàn tay đang lạnh cóng của tôi cảm thấy tốt hơn.
Dù đang rất buồn ngủ, nhưng trong thời tiết như thế này, tôi tự nhiên tỉnh hẳn. Những hạt mưa phùn rơi tí tách trên lá. Nước mưa rớt xuống mặt tôi giống như nước đá. Vừa chạy, tôi vừa cảm nhận xem mặt đất. Sân nhà tôi có nhiều rong rêu nên tôi phải ghì chặt chân vào dép để không bị trượt.
Trong bóng tối, tôi lần mò để mở cái ổ khóa. Cũng may là nó bị hư, không khóa được nên tôi chỉ cần xoay khóa một cái là ra. Nhưng với đôi tay đang bị cóng thế này thì thật sự không dễ dàng gì. Đột nhiên, có nước giọt xuống ngay sau cổ tôi. Tôi rụt cổ, rên: “Á á á à…” rồi kéo cửa chạy qua mệ nội.
Trên đường chạy, hình như tôi lỡ đạp vào vũng nước. Nước ngấm qua tất, chạm vào da tôi làm cho nó đã cóng, nay càng cóng hơn. Tôi chạy vào hiên nhà mệ, kêu mệ mở cửa trong khi đang mò mẫm tìm đôi dép.