Viết 30
🏷️ Storytelling
This is a two-part exercise, both 500 words. This is where you should focus solely on the beginning of the story, but do not necessarily concern yourself with the middle or the end.
Pick a dramatic event from your life, either big or small. (The death of a loved one, for instance, or the loss of your house key by the railroad tracks.) Now you’re going to write this same story twice. The first one will be where you withhold the information of what’s going to happen and simply begin the story with a descriptive scene that leads up to the dramatic event. The opening line should read something like, “One day I was walking home from school along the railroad tracks.” This should then be followed by all the sensory details that were covered from module 2. What was the weather like? Could you hear the sound of the train? You can include as much detail and scene as you like, but it is imperative that you at least get to the start of the “dramatic event” before the end of your 500 words, even if it’s in the final sentence.
Now I want you to write 500 words about the very same event, but here you will establish the tension immediately and tell the reader what is going to happen in the first line. “When I was twelve years old I lost my house key in the woods by the railroad tracks.” Since you’ve given that opening line, what context must follow in order to get the reader up to speed? Are your parents not at home? Are the railroad tracks far away? Write the first half of the piece with this sort of biographical information before you get back to the dramatic event. To put it another way: begin with staging the event, then cut away from the event, then return to it!
Bây giờ là tám giờ kém mười. Mọi thứ vẫn đúng theo kế hoạch.
Ba tôi đang ở nấu ăn. Đống xoong nồi va leng keng liên tục ở dưới bếp. Tôi lặng lẽ lấy ra hai bộ quần áo từ trong tủ. Nước uống, khăn lau mặt, bót và kem đánh răng đều đã có đủ. Tôi nhét tất cả vô ba lô.
Tôi xách ba lô ra khỏi phòng. “Thưa ba con đi.”
“Ừ”.
Tôi đi tới tủ tivi. Không có chìa khóa xe ở đây.
“Răng con không đem theo laptop.”
Tôi giật mình quay lại đằng sau. Ba đang đứng ở đầu hành lang nhìn tôi.
“Dạ ngày ni con nghỉ.”
“Rứa chừ con đi mô?”
“Dạ con đi chơi.”
“Con đi chơi mô?”
“Dạ Đà Nẵng.”
“Khi con mô con về?”
“Dạ Chủ Nhật.”
“Rứa đi cẩn thận hấy.”
“Dạ”
Tôi thở phào đi ra ngoài hiên, nhìn qua bên nhà ôn mệ nội. Xe của tôi đang ở trong sân. Đêm qua em tôi lấy xe đi chơi mười hai giờ mới về. Lúc đó tôi mới vô ngủ nên quên lấy lại chìa.
Tôi xách ba lô qua xe. Cái chìa khóa không có trong ổ. Tôi đi vô nhà ôn mệ. Ôn nội đang ngồi uống nước trà vừa coi tivi. Tiếng tivi oang oang bên tai tôi. Tôi nhìn lướt cái bàn ôn tôi đang ngồi. Chỉ có mũ bảo hiểm màu tím của em tôi.
Ôn nội hỏi tôi:
“Cháu tìm cái chi?”
Tôi lầm bầm:
“Dạ không chi hết.”
Tôi đi tới tấm phản cạnh nhà bếp, chỗ em tôi hay để đồ. Mệ nội đứng cạnh bếp ga hỏi tôi:
“Ngày ni cháu đi làm trễ rứa?”
“Ngày ni cháu đi chơi.” Ở đây cũng không có chìa khóa.
“Cháu tìm cái chi rứa?”
“Cháu tìm chìa khóa xe.”
Mệ nội quay qua phía giường em tôi hỏi:
“Lợm, chìa khóa xe để mô?”
Giọng em tôi khàn và ngái ngủ:
“Cháu để trong mũ bảo hiểm ơ?”
Tôi quay lại chỗ cái bàn, lục trong cái mũ. Chỉ có mỗi cái khẩu trang.
“Không có mệ ơi.”
“Anh Phong đi mô rứa?” em tôi gào thé lên.
“Đi Đà Nẵng.”
“Cho đi với.”
Bụng tôi nhói lên. Cái này không có trong kế hoạch của tôi.
“Không cho.”
“Rứa thì khỏi lấy chìa khóa.”
Tôi đứng năn nỉ em tôi, nhưng hắn vẫn muốn đi cho bằng được. Đã tám giờ mười. Mệ nội tôi đã nấu xong đồ ăn và bưng hai tôi lên bàn rồi. Con em tôi cứ ung dung nằm trên giường cãi tay đôi với tôi. Không làm gì được, tôi phải cho hắn đi theo.
Hắn vất chăn qua một bên rồi lao ra khỏi giường. Hắn chạy tới tấm phản lấy áo quần từ trong ba lô. Nụ cười trên khuôn mặt ngái ngủ của hắn làm bụng tôi đau thêm. Hắn phá nát kế hoạch của tôi rồi.
Em tôi phá nát kế hoạch của tôi rồi. Cái kế hoạch hoàn hảo mà tôi đã lập ra từ mấy tuần trước cho chuyến đi ra nước ngoài đầu tiên. Tôi sẽ qua Lào và Campuchia. Mục tiêu lần này tôi đi chỉ là có con dấu của hai nước kia trong hộ chiếu nên không đi lâu. Ngày đầu tiên tôi sẽ vô Kon Tum. Ngày thứ hai tôi tới ngã ba Đông Dương để đặt chân qua Campuchia. Ngày thứ ba tôi qua Lào. Ngày cuối tôi về nhà.
Chỉ có vài người ở công ty biết về chuyến đi này của tôi. Đó là sếp tôi, chị quản lý công ty và nhóm trưởng của tôi ở bên Albania. Còn người thân trong nhà thì không hay biết gì. Tôi cũng chờ tới ngày sáng hôm nay mới chuẩn bị đồ.
Trong lúc ba tôi đang bận nấu ăn dưới bếp, tôi nhẹ nhàng lấy hai bộ quần áo bỏ vô ba lô. Tôi thưa ba rồi đi tới tủ tivi để lấy chìa khóa xe nhưng nó không có ở đó. Đêm qua em tôi lấy xe đi chơi tới mười hai giờ mới về. Lúc ấy tôi mới vô ngủ nên quên lấy lại chìa khóa.
Đúng lúc này ba hỏi tôi đi đâu vì tôi không đeo ba lô laptop như thường ngày. Tôi chỉ trả lời tôi đi Đà Nẵng.
Tôi xách ba lô qua xe. Cái chìa khóa không có trong ổ. Tôi đi vô nhà ôn mệ. Ôn nội đang ngồi uống nước trà vừa coi tivi. Tiếng tivi oang oang bên tai tôi. Tôi nhìn lướt cái bàn ôn tôi đang ngồi. Chỉ có mũ bảo hiểm màu tím của em tôi.
Ôn nội hỏi tôi:
“Cháu tìm cái chi?”
Tôi lầm bầm:
“Dạ không chi hết.”
Tôi đi tới tấm phản cạnh nhà bếp, chỗ em tôi hay để đồ. Mệ nội đứng cạnh bếp ga hỏi tôi:
“Ngày ni cháu đi làm trễ rứa?”
“Ngày ni cháu đi chơi.” Ở đây cũng không có chìa khóa.
“Cháu tìm cái chi rứa?”
“Cháu tìm chìa khóa xe.”
Mệ nội quay qua phía giường em tôi hỏi:
“Lợm, chìa khóa xe để mô?”
Giọng em tôi khàn và ngái ngủ:
“Cháu để trong mũ bảo hiểm ơ?”
Tôi quay lại chỗ cái bàn, lục trong cái mũ. Chỉ có mỗi cái khẩu trang.
“Không có mệ ơi.”
“Anh Phong đi mô rứa?” em tôi gào thé lên.
“Đi Đà Nẵng.”
“Cho đi với.”
Bụng tôi nhói lên. Cái này không có trong kế hoạch của tôi.
“Không cho.”
“Rứa thì khỏi lấy chìa khóa.”
Tôi đứng năn nỉ em tôi, nhưng hắn vẫn muốn đi cho bằng được. Đã tám giờ mười. Mệ nội tôi đã nấu xong đồ ăn và bưng hai tôi lên bàn rồi. Con em tôi cứ ung dung nằm trên giường cãi tay đôi với tôi. Không làm gì được, tôi phải cho hắn đi theo.
Hắn vất chăn qua một bên rồi lao ra khỏi giường. Hắn chạy tới tấm phản lấy áo quần từ trong ba lô. Nụ cười trên khuôn mặt ngái ngủ của hắn làm bụng tôi đau thêm.