Viết 29
🏷️ Storytelling
Revisit the fond memory that you wrote down at the beginning of this lesson. Now, in approximately 400-600 words, I want you to expand on that memory based on all of the things we’ve been discussing. Again, do not worry about beginning, middle, and end. Instead, focus on what details you remember. What the was weather like? What about the way someone said “hello”? Was there any particular color that you recall, even the color gray? Were there any loud sounds, soft sounds, distinctive smells? Did a shadow pass across the room? (For now, don’t censor yourself; include even insignificant details. You can always weed those out later.) And perhaps equally important: what don’t you remember? Unlike filmmakers, writer’s have an easier time in acknowledging holes in the story. Perhaps you remember that a framed painting that hung on the wall of the hospital room—but you don’t remember what the painting actually was. Set a scene for the reader around the memory, using the bits as elements to build the character of who you are in the scene.
Bác tài xế dừng xe ở một bãi đất trống. Ở cạnh đó là ngôi nhà hoang cũ kỹ. Cây leo vươn dọc cầu thang. Trên tường toàn những mảng rong rêu và bong tróc. Trong sân đầy lá khô. Cánh cửa và hàng rào đã bị rỉ sét. Vài cây sắt đã bị gãy.
Chúng tôi xuống xe. Ở đây là đoạn đường bê tông cuối cùng. Bác tài chỉ chúng tôi đi thẳng lên con đường mòn phía trước. Cả con đường chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi. Lâu lâu tiếng chim hót từ đâu đó vọng lại. Hai bên đường rậm rạp cây cối. Cây nào cũng xanh mướt. Trên lá còn đọng vài giọt nước. Cây cối ở đây như một cái điều hòa tự nhiên giúp làm không khí mát mẻ. Nhưng không khí có mùi ẩm mốc. Cái nắng trưa tháng Sáu chiếu xuống sưởi ấm con đường và giảm bớt mùi mốc. Dưới đất, một bãi phân to đùng vẫn còn ẩm của con gì đó nằm bên đường. Xung quanh là những con bọ lạ mắt đang vô tư di chuyển. Tôi vừa đi vừa thở hổn hển.
Qua khỏi con đường mòn, chúng tôi bước lên đỉnh Bạch Mã. Bầu trời xanh ngắt. Mây lững lờ trôi ngang với tầm mắt tôi. Ánh nắng chói chang rọi xuống đầu tôi nhưng không nóng. Tôi đứng giữa một ngã ba. Bên tay phải tôi là một cái chuông đồng lớn. Sau đó là bãi cỏ sậy mọc um tùm. Chúng tôi đẩy mạnh cây đánh chuông.
Coong…
Tiếng chuông ngân vang giữa bốn bề núi rừng. Chúng tôi quay lại đằng sau. Một bức tượng hình con rùa màu trắng mang theo tấm bia đá trên mai nằm giữa lối đi. Đi qua khỏi con rùa, tôi tới bước lên cầu thang và tới một ngôi nhà hình bát giác gọi là Vọng Hải Đài. Trước cửa có đặt hai con ngựa đá màu trắng.
Tầng một của Vọng Hải Đài chỉ có một bộ bàn ghế cho khách nghỉ chân. Chúng tôi đi lên cầu thang nằm bên ngoài Vọng Hải Đài dẫn lên tầng hai. Đứng trên bậc thang, tôi hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, mát mẻ. Bên trong lầu hai, tôi có thể thấy bao quát hết rừng núi, đầm phá, thị trấn xung quanh Bạch Mã qua những cửa ô kín. Trời hôm nay đẹp nên mọi thứ hiện lên rõ ràng, đầy màu sắc và đẹp đẽ.