Viết 26

🏷️ Storytelling

For this assignment, I want you to write about safety. Most of the narrative - in total, 750 words or so - should focus on the first time you were aware of feeling afraid. Pay attention to the details as we’ve discussed throughout so far. The piece should conclude with a depiction of how you make yourself feel safe, again with consideration paid to the detail.


Lúc ấy tôi vẫn còn nhỏ. Tôi đi cùng với ba mẹ và em tôi về nhà cố ăn kỵ mẹ của mệ nội. Tôi chạy chơi từ phòng khách vô bếp, lên tầng hai, tầng ba. Trưa rằm tháng Năm trời nắng nóng nên mới chạy một tí mà cả người đầm đìa mồ hôi. Tôi xuống bếp ngồi với mệ nội.

Mấy o mấy mệ vừa nói chuyện vừa nấu đồ cúng. Cả căn bếp nóng hầm hập. Mùi dầu chiên nồng nặc. Cái quạt trên tường quay qua, phả chút hơi nóng vào mặt tôi rồi quay đi chỗ khác. Mồ hôi chảy ròng trên người tôi.

Tôi nhìn qua cửa sổ. Cánh cửa dẫn xuống sông đang mở toang. Tôi lặng lẽ ra sân sau, đi xuống phía dưới. Hai hàng tre xào xạc che bóng lối tôi đi. Đường toàn đất đá lởm chởm. Tôi suýt nữa bị trượt chân vì lá tre dưới đất.

Tôi đứng trên bậc đá cạnh bờ sông. Bóng mặt trời lấp lánh trên mặt nước. Những đàn cá nhỏ đang bơi tung tăng dưới làn nước xanh. Tôi đưa hai tay bắt chúng. Nhưng chưa chạm tay vào nước, toàn bộ cá đã tản ra hết.

“Phong.”

Tôi giật mình quay lại đằng sau. Ba tôi đang đi xuống. Tôi xin ba cho tôi xuống tắm. Ba đồng ý. Tôi cởi bộ đồ đẹp mẹ mới mua hồi Tết ra đưa cho ba.

Tôi bước lui vài bước lấy đà rồi chạy tới. Gần hết bậc đá, tôi nhảy cong người giống như trên tivi. Bùm. Mặt và bụng tôi đập vào nước. Dòng nước lạnh lập tức dâng quá đầu tôi. Hai cánh tay tôi chới với. Tôi mở miệng hét to nhưng nước tràn vào miệng và mũi tôi. Những bong bóng nhỏ nổi lên liên tục trước mặt. Phía đằng xa, một khoảng không đen ngòm vô tận. Tôi ngẩng đầu lên phía trên. Bóng của ba rung theo làn nước. Nước càng lúc lạnh hơn. Tôi đạp chân liên tục nhưng hình ảnh ba cứ xa dần. Tôi tiếp tục với tay, cố chụp lấy bậc đá, nhưng toàn hụt.

Đột nhiên, bàn tay tôi chụp lấy bàn tay ba. Ba lập tức kéo tôi lên. Tôi ngồi trên bậc đá ho sặc sụa. Hai tai tôi ù. Tôi vội mặc áo quần đi lên nhà.

Từ đó tôi thường hay mơ mình bị chìm trong nước. Ánh sáng mặt trời chiếu tới chỗ tôi. Xung quanh là khoảng không đen ngòm. Những bong bóng nước chầm chậm thoát ra từ mũi và miệng tôi. Toàn thân tôi cứng đờ. Ba đang đứng bất động trên bờ nhìn tôi. Bóng ba rung theo làn nước và xa dần. Tôi giật mình tỉnh giấc với cái quần bị ướt.

Lúc học cấp hai, mấy thằng trong lớp rủ nhau đi bơi hồ trên núi. Tôi cũng muốn đi nhưng lại nhớ giấc mơ bị chìm trong khoảng không đen ngòm. Kể ca khi em họ rủ tôi đi bể bơi hồi hè lớp tám. Tôi cũng không dám đồng ý liền. Tôi phải hỏi cho chắc xem ở đó nước có sâu và có cứu hộ không thì tôi mới đồng ý đi.

Vừa qua khỏi cầu thang, tôi đã bị ngợp vì bể ngoài trời quá dài, rộng. Những người bơi giữa bể trở nên nhỏ bé giữa làn nước trong xanh. Tôi đi theo anh họ vào bể trong nhà. Bể này đông người hơn bể ngoài. Anh cứu hộ đang ngồi trên bậc thềm đầu bể bơi.

Anh tôi chạy tới, nhảy ầm xuống nước. Tôi đứng ở mép bể nhìn xuống dưới. Anh tôi nổi lên kêu tôi nhảy xuống. Tôi nhảy. Vừa xuống nước, tôi đã bị sặc. Nước dâng cao quá đầu tôi. Tôi với lấy thành bể nhưng nó cao và ốp gạch men. Tôi trượt xuống. Ở dưới đáy cũng ốp gạch. Tôi đạp càng nhiều thì càng ngã về sau. Anh tôi kéo tay tôi đặt lên thành bể. Tôi vịn chặt vào thành, ho sặc sụa. Nước trong bể bơi hôi mùi thuốc khử trùng và đắng nghét.

Tôi leo lên bờ ngồi. Ở đầu kia của bể bơi, một tấm bảng màu đỏ ghi 1m2 với chữ vàng được đóng lên tường. Tôi đi tơi đó và nhìn lại chỗ tôi vừa nhảy. Cũng có một tấm bảng khác ghi 1m8. Tôi xuống chỗ 1m2 đứng chơi đến khi về.

Sau đó tôi đi bể bơi vài lần nữa và toàn đi với anh em họ trong nhà. Phải tới khi thi lớp mười xong, vì trời nóng quá nên sáng nào tôi cũng đạp xe đi bơi lúc năm giờ. Tôi đứng ở 1m2 của bể trong nhà vọc nước. Đôi lúc tôi đi bước tới 1m8. Nước dâng tới ngực là tôi đi lui lại.

Bể trong nhà được chia thành hai phần cho nam và nữ. Người ta dùng phần của nữ để dạy bơi. Tôi nhìn người ta học và bắt chước làm theo người ta. Tôi vịn vào thành bể và đưa một chân ra sau. Tới chân còn lại thì tôi thót tim bỏ xuống lại.

Tôi về nhà tìm video dạy bơi và làm theo. Đầu tiên tôi học nổi. Tôi ôm hai chân vào sát ngực. Toàn thân tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng, nổi lên như trái bóng. Tôi giật mình thả tay đứng dậy. Dù chỉ mới nổi được một chút nhưng cả người tôi lâng lâng. Tôi làm thêm một lần nữa.

Tôi tập nổi hàng ngày và lần nào cũng được súc miệng miễn phí với nước khử trùng. Nhờ uống nước nhiều mà cuối cùng tôi cũng nổi được. Lưng tôi cứ chạm nhẹ, thoát ra khỏi mặt nước và lạnh toát. Sau một khoảnh khắc nó lại chìn xuống nước và ấm lại.

Nổi được không có nghĩa là bơi được. Tôi còn cả một đoạn đường dài cho tới khi tự tin bơi trong mọi loại nước như biển, suối, hồ. Nhưng từ lúc nổi được, khoảng không tối tăm mà tôi thấy lúc trước đã sáng lên một chút. Tôi muốn khám phá hết mọi thứ đằng sau nó.