Viết 19

🏷️ Storytelling

FIRST: Choose a selfie from your phone. (You won’t need to submit the picture. If you don’t take selfies, now is your chance to experiment. If you don’t have a smart phone, use any other digital camera, or the camera on your computer.) Examining the selfie, describe the following elements, in 400-600 words or so:

Writing from the level of the frame (again, you can think of this as the level of the voiceover or quasi-omniscient narrator), describe your mood, or what was likely the case, based on past habits and routine behaviors. Think about how you move between the details you do remember and those you don’t.

Then, writing from the level of the story, as if the events captured by the photo are unfolding in real time, repeat the exercise using a photograph of you taken by someone else. This photo should be completely unrelated to the selfie except, of course, that you are the subject of each.


Với cái cam cùi của điện thoại, bức ảnh chụp tôi hiện lên đầy mè. Tôi đang ngồi nhìn chằm chằm vào cái màn hình máy tính đặt trong phòng khách nhà tôi. Vì tôi ngồi ngược với hướng sáng của bóng đèn phía sau lưng nên khuôn mặt tôi tối đen. Dù vậy, bức tường sau lưng tôi vẫn hiện lên rõ ràng. Bức tường được quét vôi màu xanh. Đã hơn chục năm rồi nhà tôi chưa sơn tường lại nên nó có nhiều chỗ bị phai màu thành trắng. Những mảng vôi rớt ra, để lộ mặt xi măng phía trong. Trên tường có một vết nức ngoằn ngoèo. Nó kéo dài từ mặt nền lên tới gần bóng đèn.

Khuôn mặt đen xì với thêm bộ đồ dài màu tối làm tôi nhìn như một cái bóng. Thời tiết năm nay khác với mọi năm. Đáng lẽ vào lúc này, tôi đang mặc quần đùi màu đen, áo tay ngắn màu trắng thấm đẫm mồ hôi. Mấy ngày trước trời còn mưa to làm ngập lụt nhiều vùng thấp như những tháng cuối năm. Rồi có ngày trời rét cóng, tôi phải mặc hai lớp áo mới chịu được. Cái quạt đang nằm bất động phía sau tôi đang chờ tới ngày trời nó được chạy lại.

Trước mặt tôi là đang là đề bài tập. Tôi nhìn màn hình với cặp mắt nheo lại. Hai hàng lông mày nghiêng xuống và gần như chạm vào nhau. Từ khi bắt đầu học khóa học viết hồi ký, tôi toàn gặp những bài tập mà ban đầu mới đọc qua, tôi không hiểu tôi phải làm thế nào. Đề bài không dài nhưng tôi phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới hiểu yêu cầu của nó.

Tôi đang cố đọc đề nhưng mấy con gà ở ngoài vườn cứ làm tôi phân tâm. Bác tôi đang cho chúng ăn. Những gà con kêu chíp chíp chạy theo gà mẹ kêu cục ta cục tác tới chỗ bác tôi rải lúa. Có con gà trống lâu lâu lại đập cánh rồi gáy một tiếng làm tôi giật cả mình.

Trong sân nhà tôi, chim sẻ đang đậu xuống ăn cơm trong tô của con Chien nhà tôi. Tôi còn nghe thấy có cả tiếng nước chảy ở bên nhà hàng xóm. Bên nhà đó có cái bể cá nhỏ được lắp máy lọc nước. Nó chạy liên tục cả ngày. Mỗi đêm đi ngủ tôi đều nghe tiếng nước chảy róc rách.


Hôm ấy công ty tôi tổ chức đi chơi. Nếu đúng theo kế hoạch, hôm nay chúng tôi sẽ đi lên Bạch Mã chơi. Nhưng thời tiết rất xấu vì đang có không khí lạnh mạnh tràn về. Trời mưa to nên chúng tôi đổi kế hoạch, chạy thẳng về Lăng Cô. Trên đường đi, mưa to làm nước rút không hết nên đường bị ngập. Xe của chúng tôi tự nhiên lại biến thành ca nô. Chúng tôi đi tới đâu là nước văng tung tóe tới đó. Nước văng cao hơn cửa kính của xe.

Về đến Lăng Cô, trời tạnh mưa hẳn nhưng dưới này gió rất to. Mấy tấm bạt bị gió thổi căng. Tôi phụ mọi người bưng đồ xuống xe. Thịt ướp, xôi, gà luột, bánh lọc, trái cây, nước ngọt. Tất cả đều được chuẩn bị cho chuyến lên Bạch Mã. Chúng đã làm sẵn hết, chỉ trừ thịt cần phải nướng, những thứ lại đều có thể ăn liền.

Trong lúc chờ nhà hàng chuẩn bị đồ ăn, tôi cùng những người khác xuống biển chơi. Mấy bạn nữ tranh thủ tạo dáng để anh đồng nghiệp của tôi, người duy nhất có máy ảnh chuyên nghiệp chụp ảnh. Cái máy cơ của anh lia qua lia lại liên tục.

Mọi người ai cũng tập trung vào việc của mình. Còn tôi đi tới gần biển. Tôi dừng lại ở trước chỗ cát sẫm màu. Tôi cởi đôi giày ra và để nó lại trên cát. Mặt cát mềm in lại dấu chân tôi. Tôi kéo quần thể dục màu đen với ba sọc ở hai bên lên quá đầu gối. Tôi từ từ bước xuống nước. Làn nước muối mềm mại, ấm áp chạm nhẹ vào da tôi. Nước dâng lên tới ngang bắp chân rồi lại hạ xuống. Tôi ấn nhẹ mấy ngón chân vào trong cát. Nước rút đi để lại những bong bóng nhỏ màu trắng trên bàn chân tôi.

Tôi kéo khóa áo khoác caro xuống. Bên trong tôi chỉ mặc mỗi cái áo thun trắng mỏng, nhưng nhờ gió ở đây có mang một chút hơi ấm nên tôi không thấy quá lạnh. Nước biển ấm và gió mát làm tôi thấy khoan khoái. Tôi chạy nhảy và đá nước. Tôi quay lại nhìn xem mọi người đã vào ăn chưa thì thấy anh đồng nghiệp đang đưa ống kính về phía mình. Tôi mỉm cười nhìn ống kính.