Viết 12

🏷️ Storytelling

I would like you to set a story in your primal landscape – meaning, the place in which you were raised. If, like me, you moved around as a child, pick the place in which you spent the longest period of time, one you can remember – which for me would be the post-industrial Pennsylvania city in which I went to high school.

There are so many different kinds of primal landscapes on this planet. We live in dry and wet climates, we live on wind-swept hillsides or in the middle of traffic-choked cities. Small town life is unique, but so is urban, suburban, and rural life. All primal landscapes are interesting to the writer who lived there because the landscape is part of who he or she is.

Your childhood landscape is in your DNA. You grew up listening to the accent, attending the gatherings, playing in the weather, being nurtured or alienated by cultural practices.

Now, for your last assignment, I would like you to set the beginning of a story in your primal landscape. This is not a memoir, but rather a story set in a place you know deeply and even unconsciously. If it helps you to convert this story into fiction, be sure to write in the third person – he or she. You could call yourself “the boy” or “the girl.” If you write as “I,” it might be tempting to write autobiography.

You may use your 500-750 words to simply describe this landscape, no characters needed. Or, you may populate the landscape with characters. If you have already taken the course on character, use what you learned there to pick a character who is typical of your primal landscape. Either way, I firmly believe we are all highly influenced by the place of our youth. For better or for worse, our hometown is always our hometown.

Write 500-750 words. Let yourself go through the intense experience of remembering this landscape, its weather, people, its joys and sorrows.


Tàu vào ga Huế đúng mười hai giờ đêm. Cậu đứng dậy lấy ba lô từ phía trên. Cậu nhích từng bước theo hàng người xuống tàu. Đứng ở cửa tàu, một luồng hơi nóng thổi tới, phả vào mặt cậu. Vài hạt mồ hôi lấm tấm chảy trên trán.

Dù nắng đã tắt từ lâu, nhưng sau một ngày dài phơi mình dưới trời nắng nóng như đổ lửa, cả tường và nền của sân ga đều đã quá nóng. Hơi nóng phả ra từ chúng khiến bầu không khí ban đêm trở nên bức bối và khó chịu.

Cậu đi tới một bác xe ôm đang ngồi trước nhà ga, và nhờ bác chở lên cầu Dã Viên.

Mấy năm rồi cậu mới về lại nơi đây, thành phố nơi cậu sinh ra và lớn lên. Nơi này là một phần ký ức của cậu. Trong suốt quãng thời gian xa Huế, cậu vẫn luôn nhớ về nơi này, mong đến ngày hôm nay.

Ra khỏi ga, cậu để ý thấy bên phải có một tòa nhà to lớn đang sáng đèn. Trước khi cậu đi nó vẫn chưa xuất hiện. Rồi cả con đường nằm cạnh đó, chẳng còn ngôi nhà nào nữa. Hồi còn đi học, trưa nào cậu cũng bị thằng bạn bắt chở về đây. Nhà bạn cậu nằm ở cuối con đường này. Giờ đây, căn nhà ấy và những nhà khác đều đã bị ta phá bỏ để làm đường đi bộ. Còn tòa nhà to lớn cậu nhìn thấy kia là nhà hát.

Bác tài xế chở cậu lên cầu Dã Viên. Dù chỉ nhìn thấy trong chốc lát, nhưng hình ảnh dòng sông Hương cậu đang thấy không thay đổi nhiều. Nó vẫn dài và rộng, vẫn hiền hòa chảy như trước nay. Điểm khác duy nhất mà cậu thấy là hai bên bờ sông đều có đường đi bộ được lát gạch và có đèn đường. Cầu Trường Tiền đằng xa vẫn đang sáng đèn và đổi màu liên tục.

Qua khỏi cầu Dã Viên, cậu nói với bác tài xế chở mình về nhà. Cậu đi qua trước mặt cột cờ. Tiếng ve kêu inh ỏi trên những cây phượng lâu năm hai bên vỉa hè. Con đường đi bộ nằm cạnh bờ sông kéo dài từ cầu Dã Viên đến cầu Mới. Dọc đường, người ta xây thêm nhiều đường dẫn vào từ đường lớn, trồng thêm nhiều hoa và các loại cây. Trong bãi cỏ, người ta xây dựng những thanh xà đơn, xà kép và dụng cụ tập thể dục. Chỗ này không còn là cái bến tối thui rậm rạp cỏ như khi cậu với mấy thằng bạn đến đây rình người ta hôn nhau. Con đường này chạy qua dưới chân cầu Mới và kéo dài tới tận cầu Trường Tiền.

Xe rẽ lên cầu Mới. Phía bên kia sông, người ta cũng mới làm đường đi bộ. Có một cây cầu làm bằng gỗ lim, nối con đường đi bộ mới với phố đi bộ Nguyễn Đình Chiểu đã có trước đó vài năm. Trên cầu vẫn còn có vài người đang đi bộ và ngồi thả câu. Con đường đi bộ mới được người ta trang trí bằng những bức tượng và các loại hoa sặc sỡ đủ màu sắc. Ở giữa còn có một hồ phun nước lớn.

Con đường đi bộ nằm trước trường Hai Bà Trưng, trường cấp ba của cậu. Cậu ngắm nhìn ngôi trường cũ thật kỹ. Nó vẫn y như xưa, chẳng có gì thay đổi. Nhưng phía trước mặt cổng trường có thêm những chậu lớn và trên vỉa hè được trồng thêm hai hàng bông.

Đến ngang chùa trước chùa Từ Đàm, cậu nói bác tài xế dừng lại. Cậu trả bác tiền rồi đi bộ vào nhà. Đường đi đã được mở rộng rơn. Đèn đường được thay bằng đèn trắng. Nhà cửa, hàng quán cũng mọc lên nhiều hơn. Trong xóm của cậu, vài ngôi nhà đã được xây mới. Nhưng cánh cổng dẫn vào nhà cậu thì vẫn như xưa.