Viết 11

🏷️ Storytelling

I would like you to set a story in one of the three following settings:

  1. a hospital
  2. a foreign country
  3. a blackout

Write the BEGINNING of a story. The first 500-750 words.

We want to smell, hear, and see your setting. We also want to hear it written about with credibility. So you’ll have to do a little research – both functional and imaginative – in order to write this one convincingly. Don’t rush! Start by shutting your eyes and scanning the story world, just like you did during the meditation exercises. Then, try looking at photographs, or finding basic facts or terms that will lend your writing credibility. Believe me, with these two things combined, we will feel that you as the writer have experienced these “strange lands,” whether you have or not!

Remember how I said that a setting is also a situation? As soon as you place a character in a setting, you have a situation – a story. That character must interact – live or die – in that place and time. We all have the same needs to survive – food and water, shelter, a sense of safety – so how does your character secure those things? For this assignment, I’ve picked three settings that have inherent dramatic possibility. A blackout is not a place, per se, but it is a situation with physical parameters.

For the foreign country, if you like, you may write from the point of view of a tourist or visitor. You might want to pick a place you’ve visited in the past, but you don’t have to. Anyone going to a foreign location steps immediately into a dramatic situation. Use functional and imaginative research to create your setting.

We all realize that the traveller cannot know a land like a native. However, avoid out-and-out erroneous information, as well as clichés and assumptions about people and culture. Don’t write about a place in the way you’ve heard someone ELSE write about it. Imagine and research the place yourself.


Đèn ở các phòng đã tắt. Chỉ còn những bóng đèn bên ngoài hành lang vẫn sáng. Không còn tiếng nói hay đi lại của con người. Chỉ có tiếng côn trùng kêu đâu đó quanh đây. Ba tôi đã đi ngủ. Giờ chỉ còn lại mình tôi ngồi trong bóng tối.

Tôi dựa lưng vào ghế, thả lỏng toàn thân. Một buổi chiều thứ Bảy mệt mỏi. Ba tôi bị đau chân từ tối hôm qua. Đến chiều nay thì ba chuyển bị sốt cao. Cả người ba nóng rực. Tôi lo quá phải gọi taxi chở ba đi bệnh viện. Sau khi được bác sỹ chẩn đoán, họ cho ba tôi nhập viện vào khoa Nội thận - Cơ xương khớp.

Nằm sát ngay cửa ra vào khoa là bàn tiếp bệnh nhân. Cạnh đó có hai căn phòng dành cho bác sỹ và y tá. Đứng từ đây nhìn sang phía đối diện là khoa Ngoại thận - Tiết niệu. Cả hai khoa này nằm trên tầng hai của một tòa nhà. Chúng nối với nhau bằng hai dãy hành lang tạo thành một hình tứ giác. Ở giữa là một khoảng sân vườn rộng.

Tôi không hiểu khoa Nội thận với Ngoại thận thì khác gì nhau. Nhưng có lẽ bên đó ít đáng sợ hơn bên này. Lúc được chị y tá dẫn đến nhận phòng, tôi đã nhìn vào trong căn phòng nằm ở đầu dãy. Có một người bệnh to con nằm giữa phòng đang được người nhà chăm sóc. Da trên người này có màu sạm vàng, không giống như người bình thường. Phần dưới được che bằng một tấm chăn để lộ chân. Toàn thân chặt chịt các loại dây dợ và ống truyền. Phía dưới giường của người này có một túi đựng dịch trong và to. Bên trong có chứa nhiều chất lỏng màu vàng. Ở đầu túi có một ống truyền được nối thẳng đến phía dưới tấm chăn. Nhìn đồng dây dợ trên người đó, tôi rùng mình, có cảm giác như sắp nôn.

Xung quanh cũng là những bệnh nhân khác đang nằm trên giường và được người nhà chăm sóc. Tuy những người này không nặng bằng người to con kia, nhưng bên cạnh giường họ đều có một túi nước màu vàng được treo bên cạnh. Dưới đất là những tấm chiếu được trải ra với đầy đủ chăn nệm. Trên mấy tấm chiếu không chỉ có người nhà chăm bệnh nằm, mà còn có cả người bệnh. Có một mùi khai nhè nhẹ tỏa ra từ căn phòng. Ánh sáng bên trong cũng không đủ khiến cho mọi thứ càng trở nên kinh khủng hơn.

Đó là căn phòng rộng nhất và nhiều người nhất. Những căn phòng khác đều ít người và sáng sủa hơn căn phòng đó. Phòng ba tôi nằm cùng bên và cách căn phòng bệnh nặng kia một phòng. Ba tôi được xếp nằm một mình, cùng với năm người bệnh khác.

Sau khi đèn trong phòng đã tắt và ba đã đi ngủ, tôi loay hoay tìm chỗ để ngồi. Tôi cẩn thận xoay người để không phát ra tiếng động nhưng không gian ở đây nhỏ quá. Cả căn phòng chỉ vừa đủ để đặt sáu cái giường. Đầu mỗi cái kê sát vào nhau. Ở giữa đặt hai lối đi nhỏ chỉ để một người nhỏ con đi lọt. Giường của ba cũng không đủ cho tôi ngồi. Tôi không muốn làm phiền ba nên đi ra tìm chỗ nào.

Tôi đóng nhẹ cửa khoa lại. Tôi đi ra trước cửa khoa và ngồi xuống một dãy ghế nhựa phía trước khoa. Mấy cái ghế này là ghế riêng lẽ. Người ta hàn nó vào và tạo thành thanh sắt. Thế này thì khó mà nằm được.

Tôi cứ tưởng trong bệnh viện không có muỗi vì ở đây lúc nào cũng toàn là mùi thuốc sát trùng. Ai ngờ vừa ngồi được một lúc, tôi đã nghe thấy tiếng vo ve. Có lẽ muỗi trốn trong mấy bụi cây phía dưới tầng một bay lên đây. Muỗi trong bệnh viện chắc béo hơn và nhiều bệnh hơn muỗi nhà tôi. Tôi đưa tay đuổi muỗi, cũng như làm bay bớt mùi hôi tỏa ra từ thùng rác nằm gần đó.

Giờ chỉ mới mười giờ đêm, sẽ là một đêm dài.