8 năm #48 - Thêm một lần bỏ
📅 08-07-2023
“Con học dưới nớ xong chưa?” mẹ tôi hỏi.
Tôi nuốt hết cơm trong miệng. “Dạ rồi.”
“Rứa con nhận bằng chưa?”
“Dạ… chưa.”
“Khi mô con nhận?”
“Con không biết.”
“Chi lạ rứa con?” ba tôi hỏi. “Chuyện học của con mà răng con lại không biết?”
“Thì con có học nữa mô mà biết.” Tôi và hết cơm trong chén.
Ba mẹ nhìn tôi chằm chằm.
“Dưới nớ họ không dạy nữa à?” mẹ hỏi.
“Dạ còn.”
“Rứa răng con lại nghỉ?” ba hỏi.
“Thì con không ưa học nữa.”
Mẹ tôi khóc. “Mẹ tốn tiền hết mấy chục triệu cho con đi học, mà lần mô con cũng nghỉ hết rứa?”
“Mẹ đừng nói rứa. Mấy cái tiền nớ là nộp theo kỳ. Lần trước con học hết kỳ một mới nghỉ, còn lần ni hết kỳ hai. Rứa thì có uổng đồng mô không?”
“Thôi đừng nói chuyện nớ nữa!” ba la mẹ rồi quay qua tôi. “Răng con lại không ưa học nữa? Không phải lúc đầu con xin ba mẹ đi học chương trình nớ à?”
“Lúc nớ khác. Giờ chừ khác.”
“Khác răng?”
“Giờ chừ con đi làm, thời gian mô mà đi học nữa.”
“Không phải bữa trước con vừa đi học vừa đi làm được à?”
“Mấy bữa trước con còn thực tập, dễ xin về sớm. Chừ vô chính thức rồi, răng xin về được.”
“Rứa con không định học để kiếm cái bằng à?”
“Chừ con đi làm rồi. Cần chi bằng nữa.”
Ba tôi hạ giọng, “Ba khuyên con thiệt lòng đó. Ra đời có tấm bằng vẫn hơn.”
“Đúng rồi đó. Đi học tiếp đi con,” mẹ nói.
“Ba mẹ đừng lo chi hết. Chuyện của con để con tự tính. Thôi ba mẹ ăn cơm đi.”
Bữa cơm của chúng tôi tiếp tục trong tiếng leng keng của chén đũa, tiếng diễn viên trên tivi, và tiếng mưa lách tách trên mái tôn.