8 năm #45 - Đi làm

📅 28-05-2023

Tôi đứng ở cửa thang máy tầng tám tòa nhà HCC gọi cho anh Nguyên, bạn cùng lớp ở HueCIT. Từ căn phòng trước mặt, anh đẩy cánh cửa kính dán chữ Fuk màu xanh lá ra, kêu tôi vô.

“Em ngồi đây chờ đi.” Anh chỉ ba cái ghế trống nằm bên trái cái bàn to ở giữa phòng.

Tôi tới ngồi ở cái ghế giữa. Anh Nguyên qua ngồi đối diện tôi, sau cái màn hình to che hết mặt. Bên trái anh là một anh đang cắm cúi nhìn vô laptop, còn bên phải có một cái laptop để không. Sau lưng tôi, vài người đang ngồi làm trên cái bàn kê sát tường, kéo dài từ cửa tới bức tường nhôm kính. Trên tường dán một chữ Fuk màu xanh lá. Sau bức tường là căn phòng chứa mấy cái thùng giấy, bộ bàn ghế gỗ, tấm bảng trắng và màn chiếu.

Một anh to con hói đầu đi vô phòng. Anh tới ngồi bên phải anh Nguyên.

“Anh Trung, thằng ni tới phỏng vấn thực tập,” anh Nguyên nói với anh.

“Tuyên giới thiệu em tới phải không?” anh Trung hỏi tôi.

“Dạ.”

“Ngày ni Tuyên mắc việc, nên nhờ anh phỏng vấn em.”

“Dạ.”

Anh Trung kêu tôi giới thiệu bản thân. Rồi anh nói:

“Thực tập ở đây thì phải có laptop. Em có laptop chơ?”

“Dạ có.”

“Khi mô em bắt đầu được?”

“Dạ thứ Hai tuần sau.”

“Ngày ni thứ mấy rồi?” Anh kiểm tra điện thoại.

“Dạ thứ Năm,” tôi nói.

“Rứa bốn ngày nữa em tới thực tập hấy.”

“Dạ. Mà công ty mấy giờ vô làm rứa anh?”

“Công ty tám giờ vô làm. Mười hai giờ nghỉ trưa. Chiều làm từ hai giờ tới sáu giờ. Em còn hỏi chi nữa không?”

“Dạ không.” Tôi đứng dậy chào mấy anh về.

Buổi tối, trong bữa cơm, tôi nói, “Mẹ, vài bữa con đi thực tập.”

Mẹ mỉm cười. “Thiệt à con?”

“Dạ. Mà người ta bắt phải có laptop. Chủ Nhật mẹ cho con tiền đi mua hấy?”

“Ừ.”

Sáng thứ Hai, tôi lên công ty. Tôi ngồi trước mặt anh Nguyên. Bên trái tôi có một anh lạ mặt. Anh giới thiệu anh tên là Trí, quản lý của công ty. Anh đưa cho tôi một bài kiểm tra tiếng Anh với lập trình. Chỉ vài phút là tôi làm xong. Rồi anh kêu tôi hôm nay ngồi chơi vì chưa có việc.

Một ông người Tây đi vô. Ông vui vẻ chào mọi người, rồi kêu anh Trí vô phòng trong.

“Ông nớ là ai rứa anh Nguyên?” tôi hỏi.

Anh cười. “Anh Trung, thằng Phong hỏi ông nớ là ai.”

“Ông nớ là giám đốc,” anh Trung nói.

Anh Trí ra đứng ở cửa phòng. “Trung, Nguyên, Quang, vô họp.”

Ba anh trước mặt tôi đi vô phòng.

Mười hai giờ, công ty nghỉ trưa. Tôi về nhà ăn cơm, ngủ trưa, tới hai giờ lên lại. Tôi ngồi tới năm giờ rưỡi thì xin về sớm để đi học với anh Nguyên.

Hôm sau, lúc tôi tới công ty, trong phòng chỉ có một anh lạ mặt đang ngồi ở chỗ của tôi. Tôi lẳng lặng tới kéo cái ghế bên cạnh anh ra.

“Em là Phong phải không?”

Tôi giật mình. “Dạ.”. Không hiểu vì sao anh lại biết tên tôi.

“Em qua bên nớ ngồi đi.”

“Dạ.” Tôi đẩy ghế qua bàn dài ngồi.

Anh Trí với anh Trung tới. Hai anh gọi anh lạ mặt là Tuyên, và hỏi thăm vợ với đứa con mới đẻ của anh. Anh Tuyên là người tôi đã nhắn tin sau khi đọc bài tuyển thực tập trên trang HueCIT, và vẽ tôi lên tầng tám gọi anh Nguyên.

Ông giám đốc tới. Ông hỏi thăm anh Tuyên, rồi kêu anh Trí vô phòng với ông. Lúc sau, ông ra đứng trước mọi người, kể chuyện lúc ông từ Albania qua Mỹ lập nghiệp cho tới bây giờ. Tôi chăm chú nghe ông nói. Sau mỗi câu, tôi đều quay qua nhìn cô gái đứng cạnh ông đang phiên dịch lại. Hết chuyện lập nghiệp, ông nói về chuyện công ty. Năm trước, ông thuê anh Trí làm dự án hiện tại. Anh kêu ông về Huế thành lập Fuk, rồi rủ anh Tuyên với anh Trung vô làm. Đây là dự án chính của công ty. Ông và những người khác đã đầu tư rất nhiều tiền, nên hy vọng mọi người có thể làm xong trong năm nay.

Mọi người vỗ tay ầm ầm. Chờ cho tiếng vỗ tay dừng lại, ông nói:

“Có ai muốn hỏi gì không?”

Cả công ty im lặng.

Ông vẽ anh Trí kêu nhóm làm dự án vô phòng họp.

Lúc cả nhóm đi ra, anh Trí nói:

“Bảo, Phong, vô ông gặp tề.”

Tôi với anh Bảo đi vô. Ông chiếu cho chúng tôi coi một mô hình, rồi vừa vẽ vừa giải thích về dự án của khách hàng bên Albania

Ông hỏi anh Bảo, “Bạn hiểu không?”.

Anh nói, “Có.”

Ông quay qua nhìn tôi. “Còn bạn?”

Tôi gật đầu. “Có.”