8 năm #40 - Suối trắng
📅 25-02-2023
Tôi chen qua dòng xe đang cố nhích lên từng chút một để tới trường Hai Bà Trưng. Bây giờ đang lễ ba mươi tháng Tư. Festival cũng đang diễn ra, nên khách du lịch tới Huế đông, đi đâu cũng gặp tắt đường.
Trước cổng trường, con Nhật, con Đinh Nguyên, thằng Phước lùn với mấy đứa khác đang đứng chờ.
Tối qua con Nhật đăng lên nhóm lớp, rủ hôm nay về cầu ngói Thanh Toàn chơi. Nhờ hắn mà hai năm nay lớp tôi vẫn còn được gặp nhau. Ngoài họp lớp cố định vào mùng bốn Tết, hắn cũng hay rủ đi cà phê với đi nhậu.
Đường về cầu ngói Thanh Toàn xe cộ nườm nượp. Mấy ngày này, ở đây đông đúc và nhộn nhịp hơn ngày thường. Người ta tổ chức đánh bài chòi, đập niêu, triễn lãm và ăn uống. Nhưng đi hết một vòng, chúng tôi chẳng kiếm được chỗ ngồi. Cả bọn đứng lại bàn coi đi đâu tiếp.
Trời hôm nay nắng to, quá đẹp để đi biển, nhưng về dưới đó thì chỉ chen chúc với người ta. Con Nguyên rủ chúng tôi lên con suối gần nhà hắn chơi. Chỗ này ở sâu trong rừng, và chỉ có người trong vùng mới biết. Tôi chưa từng tắm suối nên muốn đi. Mấy đứa còn lại cũng đồng ý.
Con Nguyên dẫn chúng tôi đi qua một con đường đá lởm chởm nằm giữa rừng. Mấy đứa khác than trời. Tôi với thằng Phước nẩy lên nẩy xuống trên yên xe như đang chơi thú nhún. Cột sống tôi va vô yên đau điếng. May mà tay lái thằng Phước chắc, vẫn giữ cho xe đi thẳng được.
Qua khỏi đường đá, chúng tôi tới cạnh bờ suối. Đã có vài người tới đây trước. Chúng tôi xách bia với đồ ăn lên bãi đá gần đó. Bỏ hết đồ xuống, tôi cởi áo đi xuống suối.
Dòng nước róc rách mát lạnh dâng lên đầu gối tôi. Tôi ngồi xuống. Nước đẩy tôi trượt đi trên mặt đá trơn nhẵn. Thằng Phước với mấy thằng khác xuống trượt theo. Chúng tôi lăn lộn tới cái khe nằm giữa hai tảng đá to. Giữa khe, nước chảy xiết hơn và đá lởm chởm hơn. Tôi đứng dậy quay lui. Nhưng bên kia khe, mé của một hồ nước xanh lá phẳng lặng hiện ra.
Tôi rủ mấy đứa khác qua hồ bơi. Từng đứa leo lên tảng đá to rồi nhảy ầm vô hồ. Tôi lặn xuống dưới đáy đen ngòm, nhưng được một đoạn thì hết hơi. Tôi ngoi lên thở lấy thở để, rồi thả mình nổi trên mặt nước. Mọi thứ xung quanh tĩnh lặng. Khoảng không màu xanh trên cao thật yên bình.
Một mùi thơm ngọt ngào bay qua. Cái mùi quen thuộc trong phòng tắm nhà tôi, và ở phòng tắm của bể bơi sau mỗi lần tôi bơi xong. Tôi giật mình ngồi dậy. Một làn nước trắng toát đẩy mấy gói dầu gội trôi ra giữa hồ. Ở trên bờ, mấy anh chị với cái đầu toàn bọt trắng, đang say sưa vừa gãi đầu, vừa múc nước trong hồ dội lên.
“Lên cho rồi bây ơi!” Tôi bơi tới khe đá.
Mấy đứa còn lại vẫn vô tư ngâm mình trong nước. Tôi kệ tụi hắn, trèo qua bãi đá lởm chởm. Lòng bàn chân tự nhiên đau rát. Lên bờ, tôi đưa bàn chân lên coi. Một vết cắt nhỏ đang chảy máu ở giữa lòng.
Tôi lên chỗ tụi con Nhật. Mỗi đứa đều mở một lon bia để dưới chân. Nhưng đồ ăn vẫn còn nằm yên trong bì.
“Chưa ăn à bây?” tôi hỏi tụi.
“Để tí nữa về nhà con Nguyên ăn được,” con Nhật trả lời.
Tôi ngồi xuống. Đỉnh của cục đá đâm sâu vô đít. Tôi xích xuống. Cạnh cục đá cạ giữa khe đít tôi. Tôi xích qua, ngồi lọt giữa hai cục đá.
Tụi thằng Phước lên. Chúng tôi xách đồ ra về. Cả bọn “chơi thú nhún” thêm lần nữa.
Ra đường lớn, ánh nắng hoàng hôn nhuộm vàng lên mọi thứ trên con đường mới phẳng lì. Thằng Phước bẻ cua êm ái. Làn gió mát rượi thổi tới, làm dịu đi cái nóng của ngày hè oi ả.
Con Nguyên dẫn cả bọn đi qua một cây cầu phao bắc ngang con sông lớn. Chúng tôi đi tới đâu, cầu nhấp nhô tới đó trên mặt nước sáng lấp lánh.