8 năm #39 - Bỏ (3)

📅 18-02-2023

Tôi bừng tỉnh, lăn người với lấy cái điện thoại.

Năm giờ rưỡi.

“Thôi chết tổ rồi!”

Tôi vất chăn qua một bên, lao ra khỏi giường, chạy xuống bếp đánh răng, rồi đạp xe xuống chợ.

Trên đường, sương mù dày đặc. Tôi hớt hải đạp hết sức. Màn sương trắng tát thẳng vô mặt tôi. Những luồng hơi nước chui vô mũi lạnh buốt. Tôi nhắm mắt lại. Những giọt nước đọng trên mi bể ra làm nhòe mắt.

“Nhanh lên con. Người ta gọi hối hồi chừ rồi này,” mẹ nói trong lúc tôi đang đi qua từ chỗ gửi xe. “Ngủ chi mà ngủ ghê rứa!”

Tôi tới cạnh bàn bún.

Mẹ đưa chìa khóa xe với mũ bảo hiểm cho tôi. “Đi nhanh lên cả họ đợi.”

“Mẹ cứ bình tĩnh.” Tôi cầm chìa khóa, rồi đội mũ.

“Nhanh đi cho rồi. Người ta còn cho khách ăn nữa!”

“Thì mẹ cũng phải từ từ chơ. Miễn răng có hàng cho họ ăn là được chi nữa.”

“Họ gọi chửi mẹ hồi chừ rồi đó!” mẹ hét to, hai mắt đỏ hoe. “Đi làm chơ có phải đi chơi mô. Đi làm như ri thì răng sau ni làm cho người ta được.”

Từng tiếng của mẹ như từng cú búa gõ liên tục lên cái đầu đang còn mơ ngủ của tôi. Tôi nhăn mặt. “Mẹ nói ít thôi!”

“Tau cho mi ăn học đàng hoàng mà giờ chừ nói chuyện mất dạy rứa đó hả?”

“Chi mà căng rứa mẹ?”

“Rứa chừ có đi không? Không để tau nhờ người khác.”

Tôi cởi mũ ra, đưa mũ với chìa khóa cho mẹ. “Mẹ nhờ người khác đi.”

Mẹ hét một tràng. Tiếng hét cứ tiếp tục vang lên trong lúc tôi qua lấy xe đạp.

Buổi tối, trong lúc ăn cơm, tôi nói với mẹ, “Mai con nghỉ làm nghe mẹ.”

“Răng rứa?” mẹ quay qua nhìn tôi.

“Thì con không ưa làm nữa.”

“Mẹ mới nói mấy câu mà lẫy rồi à?”

“Dạ!” Tôi húp hết cơm canh trong chén.

“Rứa mai mẹ không nói nữa. Con xuống phụ mẹ. Lỡ có chỗ gọi hàng thì còn có người mà chở. Chơ cậu Tem buổi sáng còn phải cho thằng Ka ăn, rồi chở hắn đi học nữa.”

“Thôi. Mẹ tự tính đi. Chơ con với mẹ mà đứng gần nhau dễ có chuyện lắm.” Tôi bỏ chén đũa vô trong mâm rồi đứng dậy.