8 năm #33 - Lang thang trong đêm
📅 03-12-2022
Đoàn tàu chầm chậm dừng ở sân ga Đà Nẵng. Ba tiếng dài đằng đẵng chịu cực hình cuối cùng cũng hết. Tôi đứng dậy vặn mình. Tội nghiệp cái lưng và đít của tôi. Chuyến đi này tôi tự lo hết mọi thứ. Lúc đặt vé tàu, tôi tiếc tiền và ỷ đít căng mà đặt ghế cứng. Ai ngờ mới ngồi một tí mà đã ê.
Tôi xuống tàu, chạy nhanh vô nhà vệ sinh của nhà ga, xả hết đống nước trong người. Đúng là không gì thoải mái bằng ỉa đái kịp thời. Ba tiếng nín nhịn, tôi chỉ chờ tới khoảnh khắc này.
Tôi đi tới hostel đã đặt. Tầng một ở đây có một phòng nằm cạnh nhà bếp. Trên tầng hai có thêm một phòng nằm sát cầu thang. Chị chủ kêu tôi đưa chứng minh rồi nhập thông tin vô máy.
“Hôm nay là sinh nhật em à?”
“Dạ.”
“Chúc mừng sinh nhật em nha!”
Chị dẫn tôi lên căn phòng trên tầng hai. Bên trong có ba cái giường tầng. Chỗ của tôi nằm ở tầng hai của cái giường ở giữa. Chị đưa tôi chìa khóa tủ và đi ra.
Tôi trèo lên giường. Từ đây nhìn xuống dưới ngợp quá. Nửa đêm mắt nhắm mắt mở dậy đi tiểu mà bước hụt là xong luôn. Tôi cẩn thận leo xuống, cất áo ấm vô cái tủ cạnh cửa phòng, rồi xuống tầng một tìm chị chủ. Tôi hỏi chị cách đi tới Hội An. Chị chỉ đường cho tôi tới chỗ chờ xe buýt gần đó.
Tôi chạy. Cái quần tôi tuột xuống. Hôm nay đi chơi, tôi mặc cái quần lửng tôi thích nhất, mà lâu ngày quá nên dây thun ở lưng bị giãn. Cái điện thoại trong bọc xóc làm quần tuột. Tôi bước chậm lại.
Xe buýt vẫn chưa tới. Tôi hỏi o bán mỳ gần đó mấy giờ xe tới.
“Xe tới kìa cháu.” O chỉ ra sau lưng tôi. Chiếc xe buýt đang đi qua tôi và tới chỗ chờ.
“Xe nớ à o?”
“Ừ.”
Tôi cảm ơn o rồi nắm lưng quần chạy tới chiếc xe.
Lúc sau, xe dừng lại tại một bãi đậu xe ở Hội An. Tôi xuống xe và đi theo đoàn khách nước ngoài tới phố cổ. Tôi đã nghe mọi người nói nhiều về chỗ này, và cũng hay thấy bạn bè đăng ảnh tụi hắn tới đây chơi. Ở đây chắc phải vui lắm nên mọi người mới đi nhiều. Tôi đi qua vài con đường và chùa Cầu. Ở đây cũng giống như Đại Nội và mấy lăng tẩm ở Huế.
Tôi đi dọc bờ sông. Mùi thịt nướng bay qua. Tôi đi theo mùi thơm, tới gánh bánh ướt thịt nướng của một mệ ngồi trên vỉa hè ở góc đường. Mệ đang nướng mấy xâu thịt cháy xèo xèo trên bếp than. Khói bay nghi ngút thơm lừng. Tôi ngồi xuống kêu một suất. Mệ đưa cho tôi một mâm với bánh ướt, bánh tráng, thịt nướng, rau dưa và chén nước chấm. Tôi nhìn mấy người khách xung quanh. Ai cũng tự cuốn. Ăn kiểu này thì tôi chịu vì chưa rửa tay. Tôi cầm xiên thịt lên cắn từng miếng và từ từ nhai. Miếng thịt thơm ngon chạm nhẹ vào lưỡi tôi rồi trôi tuột xuống bụng. Ăn xong năm xiên mà bụng tôi như chưa ăn
Tôi về lại bãi đậu xe buýt. Chiếc xe chở tôi tới đã đi mất. Tôi lên một chiếc khác. Tới Đà Nẵng, mỗi lần xe dừng, tôi đều nhìn hai bên đường coi có phải chỗ bắt xe buýt khi sáng. Tôi hỏi thằng cu ngồi trước:
“Xe đang đi mô ri em?”
“Dạ đi về bến.”
“Bến cuối phải không em?”
“Dạ.”
Tới bến xe, tôi bắt wifi và bật bản đồ tìm đường. Hóa ra Đà Nẵng có wifi miễn phí. Từ đây về hostel còn xa. Tôi tìm đường từ hostel tới chợ Cồn, chỗ dừng trên chiếc xe trước mặt. Hai chỗ gần nhau, đi bộ cũng được.
Xe chở tôi tới trước chợ Cồn. Tôi vô chợ tìm khu hàng ăn. Ở đây có đủ món ăn no với ăn chơi. Tôi ăn một tô bún thịt nướng, rồi ra ngoài làm thêm tô phá lấu.
Ra khỏi chợ, tôi tìm đường về hostel. Nhưng wifi cứ chập chờn. Cái máy cùi bắp của tôi tải cả buổi mà vẫn chưa ra bản đồ. Bây giờ đang là tan tầm. Trời nhá nhem tối và xe cộ chạy đầy đường. Vừa đi vừa cắm mặt vô màn hình dễ bị tai nạn lắm. Tôi cất điện thoại và hỏi đường người ta. Họ chỉ cho tôi tận tình. Đi được một đoạn, tôi hỏi tiếp. Người ta nói tôi đi sai và chỉ đi ngược về hướng tôi mới tới.
Bắp chân với vai tôi nhức mỏi. Hai lòng bàn chân chà xát trên dép cả ngày đau rát. Tôi nhìn cửa hàng điện thoại bên đường. Hy vọng cuối cùng của tôi. Chỉ cần tôi chụp ảnh đường đi và gửi qua máy tôi là mọi chuyện sẽ xong.
Tôi đi vô cửa hàng, tới bên cái điện thoại gần nhất. Bản đồ hiện lên. Tôi nhập địa chỉ hostel và liếc nhìn xung quanh. Chị nhân viên đang tới. Tôi tắt máy đi ra ngoài.
Một chiếc taxi dừng bên cạnh tôi. Khách trên xe bước xuống. Chiếc taxi chạy đi. Tôi bấm số điện thoại ở sau xe và gọi một chiếc bốn chỗ. Dù tiếc, nhưng tôi mệt lắm rồi.
Tôi về hostel tắm rửa xong rồi ngủ một giấc say.
Sáng hôm sau, tôi xuống trả phòng, rồi tới Đà Nẵng ra lại Huế.