8 năm #32 - Tác phong công nghiệp
📅 26-11-2022
Tôi đứng nhìn vô trong chỗ nộp hồ sơ xét tuyển đại học. Cả biển người đang chen chúc nhau hỗn loạn ở trong sân.
Tôi hòa vào đám đông, chen qua từng người để tìm cách nộp. May gặp được thằng Hiếu lớp tôi đang làm tình nguyện Tiếp sức mùa thi. Hắn đưa giấy cho tôi điền thông tin. Trong mấy môn tôi thi, điểm của khối D cao nhất, 21 điểm. Tôi lấy điểm này nộp vô Luật kinh tế. Điền xong, tôi đưa thằng Hiếu nộp giùm rồi nhận giấy xác nhận.
Về nhà, tôi kiểm tra vị trí của mình trên danh sách, vẫn còn nằm trong chỉ tiêu. Ngày hôm sau vô coi lại, tôi đã rớt xuống sát chỉ tiêu. Những ngày tiếp theo, tôi chỉ mong ai đó rút hồ sơ để tôi nhảy lên một tí, nhưng rồi càng rớt sâu hơn.
Tôi không muốn rớt thêm lần nữa. Mỗi buổi sáng đi bỏ hàng, tôi đều nhìn bảng thông báo tuyển sinh của mấy trường đại học và cao đẳng. Tôi để ý tới ngành Công nghệ thông tin của Đại học Khoa học với Tin học ứng dụng của Cao đẳng Công nghiệp. Dù lúc trước tôi học Pascal như hạch, nhưng ngành công nghệ thông tin đang hot và đang thiếu lập trình viên. Sau này ra trường, tôi sẽ dễ kiếm được việc làm; hoặc cũng có thể tự làm một ứng dụng hoặc game như Flappy Bird, dù là miễn phí nhưng chỉ cần có nhiều người dùng thì mỗi tháng vẫn có tiền để sống tốt. Với lại mấy tỷ phú trên thế giới cũng đều là chủ của công ty công nghệ.
Buổi sáng ngày cuối cùng, tôi nằm cách chỉ tiêu mấy chục người. Nếu có ai rút hồ sơ, chưa chắc tôi đã ngoi lên được. Tôi về lại chỗ nộp hồ sơ và tìm tới thằng Hiếu.
Hôm nay người đông hơn lúc trước. Người ta đứng vây kín chỗ nộp và rút hồ sơ để chờ đọc tên. Nhìn mặt ai cũng căng thẳng. Tôi ra đứng dưới nắng chờ. Ngoài này còn dễ thở hơn trong kia.
Trời càng lúc càng nóng. Nhưng cái nóng bên ngoài không bằng cái nóng trong ruột gan tôi. Nghe đọc tới tên mình, tôi chạy tới nhanh, len qua đám đông vô trong. Rút được hồ sơ, tôi chạy ngay tới Cao đẳng Công nghiệp.
Tôi đã học chậm mất một năm rồi. Nếu nộp Đại học Khoa học, chưa chắc tôi sẽ đậu, mà nếu có đậu thì cũng mất nhiều thời gian học. Còn với Cao đẳng Công nghiệp, tôi chắc chắn sẽ đậu và khi học xong sẽ ra trường cùng lúc với bạn bè.
“21 điểm mà rớt à em?” chị tiếp nhận hồ sơ kiểm tra hồ sơ của tôi xong rồi hỏi.
“Dạ.” Tôi mỉm cười, bụng đau nhói.
Về nhà, ba hỏi tôi chuyện hồ sơ. Khách sạn ba làm nằm bên cạnh chỗ nộp. Khi hồi đi rút, tôi thấy ba đứng nhìn qua. Ba không thấy tôi, nhưng nhìn cảnh người ta chen chúc nhau bên dưới, ba cũng sốt ruột. Tôi kể lại mọi chuyện cho ba.
“Con đi nộp vô Luật lại đi,” ba hét lên.
“Con không đi mô, chen chúc mệt lắm.”
Ba im lặng nhìn tôi rồi quay đi.
Một tuần sau, tôi nhận được giấy báo trúng tuyển của Cao đẳng Công nghiệp. Dù không đúng với ý định ban đầu, cả nhà vẫn vui vì tôi có chỗ học.
Ngày đi làm thủ tục nhập học, tôi háo hức vì cuộc sống sinh viên tự do như trong phim sắp bắt đầu. Có thể sẽ có nhiều khó khăn phía trước. Nhưng dù là khó khăn gì, chỉ cần tôi áp dụng đống chân lý đã đọc trên Facebook và trong sách là giải quyết được hết.
Nhưng rồi thực tế phũ phàng đấm tôi một cú sái hàm.
Nội quy của trường bắt tôi phải mặc đồng phục để phù hợp với tác phong công nghiệp. Tôi đã mua số áo to nhất, mà khi mặc vô, cái áo bó sát người. Nhìn trong gương, mấy cái nút tội nghiệp ở ngực và bụng đang khổ sở căng mình giữ hai miếng vải. Tôi mà cựa quậy là chúng bay luôn.
Tôi tưởng người ta đưa lộn áo nên đem lên trường đổi lại. Chị bán áo nói số của tôi là to nhất rồi, muốn có áo riêng thì phải tới chỗ may cho người ta lấy số đo.
Chỗ may áo nằm bên bờ Bắc. Chiều hôm ấy học thể dục xong, tôi đạp xe qua đó liền vì dự báo thời tiết nói tối sẽ có bão vô Huế. Đi được một đoạn thì trời mưa to. Gió đẩy chiếc xe ngả nghiêng. Cái áo mưa thổi phành phạch kéo tôi ra sau. Tôi chồm người tới trước, cố đạp lên nhưng bàn đạp cứng đờ, chiếc xe đứng yên tại chỗ. Mệt quá, tôi về nhà để ngày khác đi lại.
Một tuần sau, tôi nhận được cái áo vừa vặn với mình. May là ngành của tôi không yêu cầu thêm đồng phục thực hành như cơ khí với xây dựng. Trường bắt mặc đồng phục vào thứ Hai và những ngày quan trọng khác. Mà thứ Hai tôi chỉ học thể dục, những ngày còn lại tôi mặc áo thun, nên ngày khai giảng là lần đầu tiên tôi mặc đồng phục tới trường.
Sáng hôm ấy trời mưa. Lúc tôi tới, lễ khai giảng đã xong. Tôi đi lên phòng của khoa. Mấy thầy cùng với sinh viên trong khoa đang ngồi nghe thầy trưởng khoa giới thiệu về khoa. Thầy nói xong, tới lượt một anh năm ba lên nói về những trải nghiệm của anh trong trong lúc học ở đây.
Nghe hai người nói chuyện, tôi chỉ muốn học cho nhanh để ra đi làm. Ngành tôi học có rất nhiều cơ hội. Chỉ cần có cái máy tính là làm trong nước hay ngoài nước đều được. Tôi về nhà kiểm tra các môn bắt buộc để tìm cách rút ngắn thời gian. Ngoài mấy môn của ngành, tôi còn cần phải qua được các môn khác, trong số này có mấy môn đại cương.
Lúc mới nghe “đại cương”, tôi cứ tưởng chỉ học những cái cơ bản. Ai ngờ toán, lý, hóa ở trên này còn cao siêu hơn cấp ba. Mấy bữa đầu đi học, tôi vẫn còn hiểu một chút và ghi chép bài đầy đủ lắm. Về sau, não tôi từ chối tiếp nhận đống kiến thức cao siêu mà thầy cô giảng. Tôi chép bài mà không hiểu mình đang chép cái gì. Chán quá, tôi bỏ viết rồi ngồi nói chuyện với mấy thằng bạn. Dù vậy, mấy môn này vẫn đỡ hơn triết. Học chúng một thời gian tôi mới bắt đầu lú. Triết thì ngay buổi học đầu tiên tôi đã thấy mông lung rồi.
Tôi cố gắng vận dụng hết mấy cái tôi đọc trên Facebook và trong sách để có thêm động lực học. Nhưng tất cả đều vô dụng. Bây giờ tôi chỉ tới lớp để học tiếng Anh, lập trình và thể dục. Mấy môn còn lại tôi tới cho khỏi bị đánh vắng thôi.