8 năm #31 - Rớt lần hai

📅 19-11-2022

Tôi đứng nhìn vô trong chỗ nộp hồ sơ xét tuyển đại học. Một biển người đang chen chúc nhau hỗn loạn ở trên sân.

Tôi chen qua đám đông tìm cách nộp. May gặp được thằng Hiếu lớp tôi đang làm tình nguyện Tiếp sức mùa thi. Hắn đưa giấy cho tôi điền thông tin. Trong năm môn tôi thi, điểm của khối D cao nhất, hai mươi mốt điểm. Tôi lấy điểm này nộp vô Luật kinh tế. Điền xong, tôi đưa thằng Hiếu nộp giùm rồi nhận giấy xác nhận.

Về nhà, tôi kiểm tra vị trí của mình trên danh sách, vẫn còn nằm trong chỉ tiêu.

Hôm sau vô coi lại, tôi đã rớt xuống sát chỉ tiêu. Những ngày tiếp theo, tôi càng rớt sâu hơn.

Tôi không muốn rớt thêm lần nữa. Mỗi buổi sáng đi bỏ hàng, tôi đều nhìn bảng thông báo tuyển sinh của mấy trường đại học và cao đẳng. Tôi để ý ngành Công nghệ thông tin của Đại học Khoa học với Tin học ứng dụng của Cao đẳng Công nghiệp.

Báo đài hay đưa tin, ngành công nghệ thông tin đang thiếu lập trình viên. Sau này ra trường, tôi sẽ dễ kiếm được việc làm, hoặc tự làm một ứng dụng hoặc game như Flappy Bird. Chỉ cần có nhiều người dùng thì mỗi tháng tôi vẫn có tiền đều đều. Với lại, mấy tỷ phú trên thế giới đều là giám đốc công ty công nghệ.

Buổi sáng ngày cuối cùng, tôi nằm cách chỉ tiêu mấy chục người. Nếu có ai rút hồ sơ, chưa chắc tôi đã ngoi lên được. Tôi về lại chỗ nộp hồ sơ tìm thằng Hiếu, nhờ hắn rút giùm. Nhưng hôm nay người đông hơn bữa trước. Hắn làm không hở tay, nên tôi phải tự rút. Người ta đứng vây kín chỗ nộp và rút hồ sơ để chờ đọc tên. Mặt ai cũng căng thẳng. Tôi ra đứng dưới nắng chờ. Ngoài này còn dễ thở hơn trong kia.

Trời càng lúc càng nóng, nhưng ruột gan tôi càng nóng hơn. Nghe đọc tên mình, tôi chạy tới nhanh, len qua đám đông vô trong.

Rút được hồ sơ, tôi chạy tới Cao đẳng Công nghiệp. Tôi đã mất một năm rồi. Nếu nộp Cao đẳng Công nghiệp, tôi chắc chắn sẽ đậu, và khi học xong sẽ ra trường cùng lúc với bạn bè.

“Hai mươi mốt điểm mà rớt à em?” chị tiếp tân kiểm tra hồ sơ của tôi rồi hỏi.

Tôi mỉm cười, “Dạ,” bụng đau nhói.

Về nhà, ba hỏi tôi chuyện hồ sơ. Khách sạn ba làm nằm bên cạnh chỗ nộp. Khi hồi đi rút, tôi thấy ba đứng trên lầu nhìn qua. Ba không thấy tôi. Nhưng nhìn cảnh người ta chen chúc nhau bên dưới, ba cũng sốt ruột. Tôi kể lại mọi chuyện cho ba.

“Con đi rút rồi nộp vô Luật lại đi,” ba hét.

“Con không đi mô, chen chúc mệt lắm.”

Ba im lặng nhìn tôi rồi quay đi.