8 năm #30 - Hai người lạ

📅 13-11-2022

Trước ga Huế, một anh Tây đang chăm chú nhìn vô cái điện thoại trên tay anh. Trên vai anh đeo cái ba lô to đùng.

Dưới chân anh cũng có một cái ba lô to đùng khác.

Tôi chạy xe tới trước mặt anh và hỏi bằng tiếng Anh:

“Anh là Ben à?”

Anh bỏ điện thoại xuống rồi nhìn tôi. “Ừ. Đúng rồi.”

“Em là Phong.”

Anh bắt tay tôi. “Xin chào.”

“Anh lên xe đi.” Tôi với lấy cái ba lô dưới đất. Anh giúp tôi xách nó để lên trước yên, rồi ngồi lên yên sau.

Tôi biết Ben qua trang Couchsurfing. Lúc mới đọc về trang này trong cuốn sách của chị Rosie Nguyễn, tôi tò mò muốn biết, cho người lạ ở lại nhà là thế nào, nên đã đăng ký tài khoản. Ngày nào tôi cũng lên tìm những người sắp tới Huế và mời họ về nhà.

Ben là người đầu tiên đồng ý lời mời của tôi. Tôi mừng lắm, còn khoe với ba mẹ và con Lợm vài bữa sắp có Tây về ở lại nhà. Lúc nhận được tin nhắn của Ben rằng anh mới tới ga, tôi đã chạy xe xuống liền.

Tôi chở Ben về nhà. Ba tôi vừa mới đi làm về. Tôi giới thiệu anh với ba. Ba làm bếp Âu nên biết chút tiếng bồi. Hai chúng tôi tung hứng với nhau để nói chuyện với Ben.

Anh là người Đức, ba mươi tuổi và đang đi du lịch vòng quanh thế giới. Tôi cũng muốn làm một chuyến như anh sau khi đi hết Việt Nam và Đông Nam Á.

Ben ăn trưa với chúng tôi. Anh gắp cái đùi vịt quay lên, ngắm nghía cẩn thận. Chúng tôi đảm bảo nó ăn được. Anh chấm cái đùi vô chén nước mắm gừng rồi cho vô miệng.

Ăn cơm xong, chúng tôi ăn ổi tráng miệng. Ben cắn một miếng rồi hỏi:

“Đây là trái gì?”

Ba trả lời, “Guava”.

Sau đó, ba với Ben ngồi coi tivi. Thấy tôi đội mũ bảo hiểm đi ra, ba hỏi:

“Con đi mô rứa?”

“Con đi chở bạn.”

“Bạn con ở mô?”

“Bạn con đang chờ ở dưới bến xe phía Nam.”

“Rứa chở bạn đi mô?”

“Dạ về nhà mình.”

“Răng bữa trước con nói có một người thôi?”

“Con cũng có biết mô.”

“Răng con tự ý làm mà không nói chi với ba mẹ hết rứa?” ba hét lên, liếc nhìn Ben rồi hạ giọng, “Rứa đi nhanh đi.”

Tôi xuống bến xe chở Hằng. Lúc đầu tôi gọi Hằng là bạn. Nhưng nói chuyện rồi mới biết, em nhỏ hơn tôi một tuổi, người Sài Gòn và cũng mới thi đại học xong.

Tôi không ngờ em tới Huế cùng ngày với Ben. Lúc gửi lời mời, tôi chỉ chăm chăm nhấn nút mời. Sau khi em đồng ý, tôi mới biết, nhưng lại không nỡ nhắn tin từ chối vì em đã tin tưởng tôi.

Về nhà, tôi để Hằng nói chuyện với ba và Ben, còn mình ngồi chơi game. Ba hỏi thăm em đủ thứ chuyện, và giới thiệu cho em mấy chỗ ở Huế để đi chơi. Em với Ben mượn xe đạp của tôi đi. Lúc họ đi rồi, ba hỏi tôi:

“Con định để bạn tối ni ngủ mô?”

“Con không biết.”

“Rứa con rủ họ về làm chi?”

Tôi im lặng.

Ba thở dài. “Con làm răng đó thì làm, đừng để có chuyện chi xảy ra là được.” Ba vô phòng rồi đóng cửa cái rầm.

Lúc mẹ về, thấy mấy cái ba lô trong phòng tôi, mẹ cũng hỏi tôi mấy câu giống ba. Chuyện này khó quá. Ben chỉ ở lại một đêm, còn Hằng hai đêm. Giường tôi chỉ đủ cho hai người, còn phòng khách thì vô tư. Nhưng ai lại để khách ngủ giữa đất? Nghĩ chặp mà tôi đau đầu.

Buổi tối, mấy o của tôi lên chơi. Ba tôi với mấy bác rủ Ben qua nhà nội uống vài ly. Bia vô cuốn trôi hết rào cản ngôn ngữ. Mọi người nói chuyện rôm rả lắm.

Mẹ tôi đi bán về và gặp Hằng. Mẹ kêu em ăn cơm với chúng tôi. Trong lúc ăn, mẹ tôi với em cười nói vui vẻ. Nhìn em cười, tôi càng đau đầu với chuyện chỗ ngủ.

Ăn xong, mẹ nói với tôi, “Tí nữa con để bạn Tây ngủ với con, còn Hằng qua ngủ với con Lợm hấy.”

“Dạ!”

Lần đầu tôi ngủ chung giường với người nước ngoài, cảm giác lạ lắm. Trước khi ngủ, Ben chúc tôi ngủ ngon và tôi chúc lại anh. Sáng mở mắt ra, chúng tôi chào nhau buổi sáng.

Tôi chở anh tới chỗ anh đặt tour đi Quảng Bình, rồi về chở Hằng đi chơi. Buổi chiều, Hằng đi chơi một mình. Tới tối, em về nhà tôi lấy đồ ra khách sạn ngủ để sáng mai đi sớm.