8 năm #28 - Pháo hoa ăn mừng
📅 23-10-2022
Đầu tháng Bảy, tôi bước vào kỳ thi đại học thứ hai. Năm nay tôi muốn vô Luật kinh tế của Luật Huế vì tôi thích lý sự, và sau này đi làm luật sư, tôi sẽ vận dụng hết những gì đã đọc trong Đắc nhân tâm để cãi với người ta.
Tôi đã ôn toán với Anh để thi khối D. Nhưng nghe tin năm nay thi tốt nghiệp với thi đại học gộp thành một, tôi đã ôn hóa để coi có thêm khối mới, và đăng ký thêm lý để phòng hờ.
Suốt ba ngày thi, mặt trời lên cao từ sớm. Cái nắng chói chang bao trùm mọi thứ. Cái nóng đeo bám tôi từ nhà tới phòng thi. Người tôi đầm đìa mồ hôi. Tôi vừa làm bài, vừa gãi lưng, lau mặt, rồi chùi tay. Tới giờ nộp bài, tôi lấy chai nước để dưới bàn ra núc ừng ực. Nước mát đã thành nước ấm.
Ra khỏi chỗ thi, hơi nóng dưới đường xộc vô mũi tôi. Tôi chen chúc qua đám đông, nheo mắt tìm ba. Tiếng người, tiếng động cơ và tiếng còi xe liên tục dộng vô tai tôi. Tôi leo lên xe ba. Cái yên nóng phỏng đít.
Đường về nhà tôi là một đường đua. Ba tôi đua với những số đếm ngược màu xanh và vàng trên cột đèn giao thông, với tiếng còi báo và thanh chắn tàu đang từ từ kéo qua, và với cả những người đang cố chiếm cho mình một chỗ đứng dưới bóng cây. Chậm một chút thôi, chúng tôi sẽ đứng phơi thịt giữa đường.
Năm giờ chiều, mặt trời vẫn còn chói. Tới sáu giờ rưỡi nắng mới tắt hẳn. Bầu không khi hầm hập kéo dài tới khuya. Quạt trong phòng tôi bật hết cỡ. Tôi trở người đủ kiểu để hứng gió, mà gối với chiếu vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Thi hóa xong, tôi nhẹ người. Buổi tối, ba mẹ tôi rủ mấy o và bác đi ăn mừng.
Cả nhà tới quán đồ nướng nhà tôi hay ăn. Quán này có món kim chi rất ngon. Tôi bỏ miếng kim chi trong lá cải xanh, đặt một miếng ba chỉ nướng lên trên, rồi cuộn lại chấm tương ớt. Kim chi giòn chua, thịt ngọt béo, và tương ớt cay, hòa quyện với mùi the nồng của cải xanh. Cái này cuộn thêm cơm nguội nữa là hết sẩy.
Trong lúc tay gắp miệng nhai hết công suất, bụng tôi đau quặn, người đổ mồ hôi lạnh. Tôi rón rén đi qua chỗ ba, thì thầm kêu ba chở về. Ba đang mắc dô nên nhờ con Lé chở tôi qua nhà hắn.
Tôi theo hắn ra xe. Đi được vài bước, tôi ngồi xuống ôm bụng. Dưới đít chịu hết nổi rồi. Tôi hít thở sâu rồi đứng lên đi tiếp.
Chúng tôi đi băng qua con hẻm trước mặt quán nướng, dẫn ra đường nhà con Lé. Hắn vừa mở cửa, tôi liền chạy xuống bếp. Dưới quần đã bị ướt. Tôi vô nhà vệ sinh đóng rầm cửa. Lỗ đít nổ ra những cú bùm như pháo hoa nổ liên thanh, tiếp đó là những tiếng bẹp ngắt quãng, rồi tiếng tách yếu ớt.
Tôi với lấy vòi xịt. Thốn quá. Tôi lảo đảo đứng dậy nhấn nút xả. Nước hòa tan đống bầy nhầy tôi vừa xả ra. Tôi nín thở nhìn màu nước đục đẩy miếng kim chi dâng lên lên sát miệng bồn cầu. Nước chầm chậm rút, kéo theo tất cả xuống lỗ. Tôi nhấn nút thêm lần nữa rồi rửa tay.
Con Lé chở tôi về lại quán. Tôi núc hết chai nước rồi ngả người ra ghế. Mẹ kêu tôi ăn thêm. Tôi nhìn nồi lẩu Thái trên bàn. Nước lẩu màu đỏ đang sôi sùng sục. Mùi xả với mùi chua cay lướt nhẹ qua mũi tôi. Nước miếng chảy ừng ực trong cổ họng. Ngon thì ngon thiệt, nhưng tôi chỉ ngồi nhìn.
Lúc về nhà, mẹ hỏi tôi, “Con lo chuyện thi cử quá à?”
“Dạ không.”
Tôi nói vậy, nhưng mẹ cũng đúng một phần. Phần còn lại và nhiều nhất là vì chuyến đi biển với lớp tôi tuần trước. Trước chuyến đi một tuần, dự báo thời tiết nói trời sẽ mưa dông cả tuần. Những ngày sau, mây đen kéo tới từ trưa, và buổi chiều trời mưa tầm tã. Mỗi lần nghe sấm đánh với mưa dội trên mái tôn, bụng tôi nhói lên. Gần tới ngày đi, cái bụng càng đau quặn hơn.
Sau đó, dù đã đi biển như kế hoạch, chỗ đau ở bụng tôi vẫn còn đó. Tôi cứ nghĩ tới chuyện đi thi là bụng lại nhói.