8 năm #27 - Thuyết trình
📅 08-10-2022
Cuốn Đắc nhân tâm nói nhiều về chuyện thuyết trình. Đúng lúc bạn tôi vừa đăng trạng thái về lớp thuyết trình hắn đang học, nên tôi cũng đăng ký đi học.
Lớp nằm ở phòng học cũ cạnh căn tin trường tôi. Lúc tôi tới, ở đây giống như rạp xiếc. Trong phòng, vài người đang đứng lắc lư trên tấm ván gỗ kê trên cái ống gỗ hình trụ. Có người vừa đứng lên liền rớt xuống. Những người khác đang chật vật tung hứng ba trái banh tennis. Giỏi nhất là một anh cao gầy, da ngâm đen, mặc áo sơ mi trắng đóng thùng. Anh vừa đứng thăng bằng vừa tung năm trái banh liên tục.
Mọi người dọn ống với tấm ván vô góc phòng cạnh cửa chính, rồi để hết banh tennis lên bàn giáo viên. Anh da đen ngồi ở cái bàn học đặt giữa phòng, cạnh chân bục giảng. Những người còn lại ngồi ở dãy ghế dài cuối phòng. Tôi đi vô ngồi với họ.
Một anh đi vô, trên tay cầm theo tờ giấy. Anh da đen ra khỏi bàn, tới ngồi cạnh cửa chính. Anh kia đứng giữa phòng, tự giới thiệu là thầy của chúng tôi, rồi đưa tờ giấy ra.
“Đen, đưa cho mấy đứa giùm anh.”
Anh Đen đưa tờ giấy cho chúng tôi để điền thông tin.
Thầy kêu từng người lên giới thiệu về bản thân. Tôi đứng giữa phòng nhìn mọi người và giới thiệu tên mình.
“Em nói to lên. Thầy không nghe chi hết,” thầy hét to.
Tôi thót tim và nói to hơn, lặp lại những gì vừa nói. Từng tiếng vượt qua cổ họng tôi thoát ra ngoài. Tay chân tôi run lẩy bẩy.
Chúng tôi giới thiệu xong, thầy nhờ anh Đen lấy tấm bạt ở góc phòng ra. Anh xách tấm bạt lên. Phần giữa của nó xệ xuống. Tiếng thủy tinh bể vang lên theo từng bước đi của anh tới giữa phòng.
Thầy đứng bên cạnh tấm bạt nói, “Để thuyết trình được, trước hết mấy em phải vượt qua được nỗi sợ của bản thân.” Thầy kêu anh Đen giở tấm bạt ra. Bên trong là một đống thủy tinh bể vụn. Anh trải đều thủy tinh ra.
“Bạn mô tự tin là mình có thể bước trên ni?” Thầy nhìn chúng tôi, tay chỉ về đống thủy tinh.
Mọi người nhìn nhau chần chừ rồi từ từ giơ tay lên.
Thầy tới trước mặt tôi. “Em không đủ tự tin để bước à?”
“Dạ.”
“Em chưa thử thì răng biết mình không làm được?”
Tôi cứng họng.
Thầy nắm tay tôi dắt lên đứng cạnh tấm bạt. “Em bước thử thầy coi.”
“Dạ thôi thầy,” tôi thì thầm.
“Cái ni em không làm được thì răng em đứng thuyết trình trước nhiều người?”
Tôi nhìn thầy.
“Em cứ bước đi. Có chi thầy đỡ cho.”
Tôi nhìn đống thủy tinh, từ từ bỏ dép ra. Thầy đưa tay cho tôi nắm. Tôi bước chân phải lên tấm bạt. Những góc nhọn đâm vô lòng bàn chân, tê tê như bước trên sỏi. Tôi bước chân trái lên, rồi lại chân phải, chầm chậm tới đầu bên kia. Lòng bàn chân tôi vẫn còn nguyên. Thầy kêu mọi người vỗ tay cho tôi.
Những người khác cũng lần lượt bước giống tôi. Tất cả đều đi qua an toàn. Thầy kêu anh Đen cất tấm bạt vô lại góc, rồi dặn dò về những ngày học tiếp theo. Chúng tôi sẽ học từ thứ Ba tới thứ Bảy và thi vào Chủ Nhật. Nói xong, thầy ra về.
Mọi người với anh Đen lấy đống ván ống với banh ra chơi tiếp. Tôi tới lấy tấm ván để lên ống. Tấm ván nghiêng qua trái. Tôi để chân phải lên tấm ván. Nó nghiêng qua phải, đánh rầm xuống nền. Cái ống lăn đâm vô tường rồi dội ra lại.
Tôi đứng lên lần nữa. Ống với ván vẫn mỗi cái một nơi. Đứng lên đứng xuống một chặp, đầu tôi choáng váng, mặt đầm đìa mồ hôi. Tôi cất ván với ống đi, tới bàn giáo viên lấy banh tennis chơi.
Anh Đen tới làm mẫu cho tôi coi. Anh cầm hai trái bên tay phải và một trái bên tay trái. Anh ném trái bên tay phải lên rồi ném trái bên tay trái. Hai tay anh ném lên chụp lại uyển chuyển. Tôi nhìn mà hoa mắt. Anh nói trò này với trò thăng bằng sẽ giúp tôi sử dụng cả hai bán cầu não. Tôi thích nghe mấy cái khoa học cao siêu như thế này lắm. Nếu làm được, tôi sẽ có sức mạnh như trong phim Lucy.
Tôi bắt chước làm theo anh Đen. Trái banh bên tay phải bay lên liền rớt xuống, dội mấy cái trên nền. Tôi ném nó cao hơn rồi ném trái bên tay trái. Cả hai trái bay ra xa, rớt xuống rồi lăn lông lốc trên nền. Anh Đen vẽ tôi tung hai trái trước cho quen. Cái này dễ. Tôi làm được liền. Mọi người ra về. Tôi cất banh rồi về theo.
Những ngày sau, thầy dạy chúng tôi cách thu hút sự chú ý của người nghe trong phần mở đầu, triển khai nội dung bài thuyết trình, cách di chuyển trong lúc nói, dáng đứng, cử chỉ tay, cách nhìn khán giả và kết thúc bài thyết trình.
Tôi vận dụng hết mấy cái này và cả những gì đã đọc trong Đắc nhân tâm vô bài thi. Tôi đứng giữa phòng nói với mọi người. Thầy đã cho tôi thực hành kỹ ngày qua, vậy mà miệng tôi vẫn cứng đơ. Mọi người ở dưới ra hiệu cho tôi nói to lo lên, nhưng từng tiếng tôi nói bị mắc lại ở cổ họng. May mà hôm nay thầy để anh Đen coi thi chúng tôi. Tôi vừa bước theo hình chữ M vừa nhìn mọi người. Ánh mắt họ nhìn tôi như đang thương hại. Lồng ngực tôi nhói. Tôi nắm chặt hai tay, nói nhanh cho xong.