8 năm #25 - Đậu đỏ
📅 17-09-2022
Bốn cái mụn đỏ nổi trên mặt tôi. Ngực, bụng, tay, chân đều có. Trên đầu và sau lưng cũng đang ngứa. Tôi bị thế này từ tối qua. Lúc ấy, tôi bị sốt, đau đầu và nhức cơ. Trên mũi nổi một cái mụn nhỏ. Tới sáng nay, cái mụn to hơn và trên trán nổi thêm hai cái nữa. Những chỗ khác trên người cũng bị nổi và ngứa. Hôm nay là Chủ Nhật. Tôi nghỉ làm vì o Sương đi lễ. Cả ngày tôi ở trong nhà, sợ ra đường người ta thấy.
Sáng hôm sau ngủ dậy, cánh tay tôi toàn mụn đỏ. Cái nào cũng to bằng hạt đậu. Tôi đi xuống bếp đánh răng. Cái gương treo bên cạnh bồn rửa chén giờ là kẻ thù của tôi. Tôi đi lướt qua nó. Ăn sáng xong, tôi gọi o Sương xin nghỉ.
Buổi chiều, ba mẹ nhờ dì Em chở tôi đi khám. Bác sỹ nói tôi bị virus dạ dày. Thằng Gôn, con bác tôi, cũng vừa mới bị bệnh này mấy ngày trước. Lúc thấy mấy cái mụn trên mặt hắn, tôi hỏi bệnh có lây không. Hắn chắc chắn không lây.
Tôi uống thuốc theo đơn của bác sỹ. Nhưng hai ngày sau, mặt tôi nổi nhiều mụn hơn nữa.
Sáng thứ Năm, ba chở tôi tới khoa Da liễu của Bệnh viện Trung ương. Chúng tôi ngồi trong hành lang. Một chị xinh xắn ngồi xuống ở đối diện. Tôi đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc sau, người quen của mẹ làm trong bệnh viện dẫn tôi tới gặp bác sỹ trưởng khoa. Tôi kéo mũ xuống và bỏ khẩu trang ra.
“Cháu bị thủy đậu rồi,” bác sỹ nói.
“Bệnh ni có nguy hiểm không bác?” tôi hỏi.
“Sau ni để lại sẹo thôi.”
“Rứa cháu có cần kiêng cử chi không bác?”
“Cháu đừng gãi với hạn chế ra gió là được.”
Bác kê cho tôi một đống thuốc, cả thuốc uống và thuốc xức. Sau mỗi bữa ăn, tôi đều tráng miệng bằng thuốc. Nó làm người tôi mệt mỏi, miệng khát và môi khô.
Cả ngày tôi ở yên trong nhà và đóng kín cửa. Buổi sáng, tôi nhúng khăn trong nước ấm, rồi đụng nhẹ vô mắt để rửa ghèn. Ăn sáng xong, tôi đứng trần truồng giữa phòng khách để mệ nội chấm thuốc xanh vô mấy mụn đỏ. Lâu rồi tôi không ở lỗ chạy quanh nhà nên cứ thấy ngại ngại.
Buổi chiều, tôi chỉ thắp hương trong nhà. Phòng khách mịt mù khói. Cổ họng và mũi tôi khô rát, hai mắt cay sè, người lấm tấm mồ hôi.
Buổi tối, mẹ lau người cho tôi bằng nước ấm rồi xức thuốc xanh.
Ban đêm đang ngủ, tôi giật mình vì cơn ngứa ngáy chạy rần rần từ đầu xuống chân. Nó giống như lúc tôi bị sởi và sốt xuất huyết. Tôi nắm chặt hai tay trên cái mền một lúc lâu rồi từ từ ngủ lại.
Sau mười ngày uống thuốc, mụn trên người tôi khô hết. Chiều thứ Hai, mẹ tắm cho tôi. Dòng nước nóng chảy từ đầu xuống chân, rửa trôi đống chất nhờn và mồ hôi tích tụ mấy ngày qua. Mẹ gội mấy lần dầu gội mà tóc vẫn còn nhờn. Mẹ cào ra cả đống da chết. Tay mẹ cào trúng mấy chỗ mụn khô đã ngứa lắm.
Mẹ đem mền của tôi đi giặt và vứt hết mùng, chiếu, gối vì mẹ sợ trong đó vẫn còn mầm bệnh thủy đậu. Nhưng mầm bệnh đã dính vô người mẹ trước rồi.
Ngay khi vừa bị sốt và nổi những mụn đỏ đầu tiên, mẹ lấy đơn thuốc của tôi đi mua. Nhưng ở dưới chợ, nhiều lúc mẹ mắc bán nên bỏ bữa. Ngày nào ba với tôi cũng nhắc mẹ nhớ ăn để uống thuốc. Chuyện kiêng cử cũng vậy. Mùa này gió sông thổi lên chỗ mẹ đứng rét buốt.
Buổi tối là khoảng thời gian duy nhất trong ngày mẹ uống thuốc theo đơn và tránh được gió. Sau bữa cơm, tôi chấm thuốc xanh cho mẹ. Trên đầu mẹ lưa thưa vài sợi tóc bạc. Gương mặt có vài nếp nhăn. Bầu ngực xệ xuống. Bụng toàn những vết nhăn nheo. Bắp tay mẹ to chắc. Bàn tay chai cứng và khô khốc. Bắp chân nổi lên nhiều đường gân xanh chằng chịt. Những vết sẹo mẹ hay khoe có từ lúc nhảy tàu hồi đi buôn vẫn còn in trên da.
Mẹ đã chịu nhiều thiệt thòi và khổ cực từ lúc bỏ học đi buôn năm mười hai tuổi cho tới bây giờ. Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ, có thể làm mọi thứ. Nhưng mẹ lại không chịu đựng được việc bị xấu. Vì sợ bị sẹo trên mặt mà mẹ mua thuốc trị sẹo về xức, mặc kệ mụn trên mặt vẫn chưa khô hết. Để rồi mẹ bị sẹo nặng hơn tôi. Tôi không dùng thuốc mà chỉ bị một vết lõm nhỏ trên mũi, chỉ khi đứng dưới đèn mới thấy. Còn mẹ bị nhiều chấm đen trên mặt, đứng ở đâu cũng thấy được.
Trong hai tuần bị thủy đậu, tôi phải nghỉ làm ở quán o Sương và lỡ mất họp lớp vào ngày hai mươi tháng Mười Một. Chỉ vì một căn bệnh mà tôi bỏ lỡ quá nhiều thứ. Tôi sợ sẽ bị lại, nên sau khi lành, ngày nào tôi cũng quét nhà. Mỗi sáng thứ Bảy, tôi rửa bình nước, rửa ly và lau chùi cả nhà. Phòng tắm và bồn cầu là chỗ tôi chùi kỹ nhất. Quảng cáo trên tivi hay chiếu cảnh mấy con virus, vi khuẩn gớm ghiếc trốn trong mấy chỗ này.
Người quen của mẹ dẫn ba với tôi tới phòng của bác sỹ trưởng khoa Da liễu. Tôi lột tất ra. Bác lấy đèn pin soi lòng bàn chân tôi. Mấy cái mụn nước đỏ bóng đang nổi lên giữa vùng da khô nứt nẻ.
“Cái ni là tổ đỉa. Cháu có thấy ngứa không?”
“Dạ đang ngứa lắm bác.”
“Cái ni phải chữa lâu đây.”
Bác kê thuốc cho tôi. Trong số này có mấy loại tôi đã uống lúc bị thủy đậu. Dù uống vô mệt người, nhưng chân tôi bớt ngứa và mụn nước xẹp đi nhiều.
Hết thuốc, tôi chỉ mua lại thuốc xức. Một ống chỉ có mấy chục ngàn, rẻ hơn thuốc uống nhiều. Lần trước ba tôi mua tốn hết năm trăm ngàn. Tôi phải dùng chúng lâu dài nên số tiền ba mẹ bỏ ra sẽ rất lớn. Dù sao tôi đã chịu được một năm rồi, chịu thêm vài năm nữa cũng vậy thôi. Con Lợm còn chịu đựng lâu hơn tôi nữa mà.