8 năm #23 - Đi Nhật Bản?
📅 12-07-2022
Đầu tháng Chín, tôi bay vô Sài Gòn. Mẹ nói tôi đi chuyến này giống như ba ngày xưa. Lúc ấy, ba tôi thi rớt y và phải đi trốn nghĩa vụ. Ba vô La Gi tìm họ hàng thất lạc lâu năm, nhưng rồi lại gặp cậu Mập. Trước đó, nhà ngoại tôi ở Huế. Cậu Mập học ở trường mẫu giáo sau lưng nhà tôi và hay qua xin nước uống. Thấy ba mới vô chưa có chỗ ở, cậu dẫn ba về ở nhà của ngoại. Sau đó ba gặp mẹ. Hai người yêu nhau rồi lòi ra tôi.
Ra khỏi cửa sân bay, bầu không khí oi bức phả vô mặt tôi. Ở trên cao, mặt trời đang rặn những tia nắng cuối cùng qua lớp mây đen. Anh Son, con cả của o Lan, chở tôi đi ăn cơm, rồi tới nhà xe để tôi về Vũng Tàu vì chuyến này o rủ tôi vô nhà chơi.
Xe dừng lại trước hẻm nhà o Lan lúc sáu giờ. Trời đã tạnh mưa và nhá nhem tối. O Lan vui mừng ra cửa đón tôi. Tôi ngồi xuống ghế trong phòng khách với chồng o, bác Hảo. Bác hỏi tôi:
“Cháu ở lại đây ôn thi rồi năm sau ra Huế thi lại luôn hấy?”
Tôi nhìn bác Hảo.
“Cháu thấy răng?”
“Dạ thôi. Cháu vô chơi vài bữa rồi ra lại.”
“Cháu cứ ở đây đi. Bác với o lo cho.”
“Mà ở đây có chi mô.”
Nhà bác Hảo nằm bên hông một trường cấp hai. Bác là giáo viên dạy văn trong trường, còn o Lan ở nhà nội trợ. Những nhà khác trong xóm cũng là của giáo viên trong trường.
Tôi đã vô đây chơi hai năm trước. Lúc ấy đang là mùa hè, nhưng xóm vắng tiếng con nít. Sau tám giờ tối, cả xóm chìm trong im lặng. Tôi muốn ra đường chơi. Nhưng nhìn con đường mập mờ ánh sáng từ những ngôi nhà, với khu rừng cao su tối thui ở đầu hẻm và bãi đất hoang cỏ mọc rậm rạp cuối hẻm, tôi lại quay vô. Vì đi với con Lợm và con Lé em họ, tôi mới ở lại một tuần rồi lên Sài Gòn. Còn bây giờ, dù bác Hảo nói thế nào, tôi vẫn muốn lên Sài Gòn sớm.
Chiều hôm sau, chị My chở tôi lên Sài Gòn. Chúng tôi đi được một đoạn thì trời mưa to. Bùn văng tung tóe lên tới đầu gối, chảy xuống và đông cứng dưới bàn chân tôi. Chị My dừng lại ở chỗ nghỉ ven đường cho tôi rửa chân. Hai lòng bàn chân ngứa râm ran.
Tôi ở lại chỗ trọ của anh Son với chị My, chị Na. Bây giờ anh đã thuê hai phòng. Tôi ngủ với anh ở một phòng. Chị My với chị Na ngủ phòng còn lại.
Tôi hài lòng với chỗ ngủ nhưng ngứa mắt với chỗ tắm. Nó vẫn chỉ đủ để tôi đứng hứng nước vòi sen. Tôi mà ngồi thì sẽ đụng bồn cầu phía sau hoặc bức tường phía trước. Tôi cũng không thể cúi xuống. Mỗi lần thay đồ, tôi phải vặn vẹo lâu mới mặc được quần.
Sáng hôm sau, anh Son chở tôi tới chỗ cậu Mập vì ba muốn tôi ở lại với cậu vài ngày. Cậu dẫn tôi đi lên chỗ cậu ở. Căn phòng rộng rãi. Trần nhà đầy mạng nhện. Mấy tấm gỗ kê lên làm la phông bị ẩm mốc và lủng nhiều chỗ. Ở chung phòng với cậu có ba anh sinh viên. Mỗi người nằm trên một tấm chiếu.
Cậu Mập là hướng dẫn viên tiếng Nhật, và cậu khuyên tôi đi du học Nhật Bản. Nghe “đi Nhật Bản”, mắt tôi sáng rực. Đó là điều tôi luôn ao ước từ ngày nghe lời thằng Hoàng, coi tập đầu tiên của Baka to Test. Tôi muốn qua đó để trải nghiệm hết những điều đã thấy trong anime và manga.
Nhưng tôi sợ ba mẹ không đủ sức để lo cho tôi ăn học bên đó. Cậu Mập kêu tôi làm cam kết để mượn tiền mọi người trong nhà. Sau này học xong, tôi sẽ đi làm kiếm tiền trả lại. Cậu còn nói:
“Vài bữa cháu vô đây ở với cậu để đi học tiếng Nhật.”
Sự háo hức trong mắt tôi vụt tắt.
Khi hồi xuống phòng vệ sinh ở dưới lầu đi đái, tôi rợn người. Cái bồn cầu ngồi xổm làm bằng xi măng bị bám đầy rêu xanh. Nước bên trong đen ngòm. Tính ưa sạch của tôi khóc thét, cầu xin tôi ra khỏi đó mau. Tôi đứng đái vô lỗ thoát nước rồi múc nước trong xô dội tường và nền. Dù mệt, nhưng vẫn đỡ hơn bị nước trong bồn cầu văng vô chân.
Từ lúc ra khỏi đó, tôi nhịn uống nước. Bây giờ dù khát, tôi vẫn chờ tí nữa ăn cơm xong uống luôn.
Buổi chiều, cậu Mập chở tôi đi ăn lẩu chuyền. Vừa vô nhà hàng, tôi chạy vô phòng vệ sinh. Nước đái của tôi vàng đục. Tôi ra ngồi ở băng chuyền với cậu Mập. Mấy dĩa đồ ăn ngon mắt cứ chạy qua chạy lại trước mặt. Tôi chỉ ăn vài miếng thịt và uống tí nước. Trước khi về, tôi vô lại phòng vệ sinh.
Cả đêm, người tôi ngứa ngáy. Thời gian trôi chậm như rùa.
Sáng hôm sau, tôi lấy hết can đảm xuống phòng vệ sinh đánh răng. Dù đứng quay mặt ra cửa, tôi vẫn rùng mình. Có thứ gì đó đang săm soi tôi từ trong vũng nước đen ngòm trong bồn cầu. Ăn sáng xong, tôi gọi Son chiều tới chở.
Buổi chiều, tôi về lại cái phòng tắm nho nhỏ ở chỗ anh Son. Tôi đứng dưới vòi sen, hứng từng giọt nước mát lạnh chảy xuống.
Dì Tí, em út của mẹ, tới chở tôi đi chơi. Chúng tôi đứng chờ đèn đỏ ở một ngã tư. Phía trước tôi là hàng xe dài. Đèn chuyển xanh. Xe tôi nhích lên rồi dừng lại. Tiếng động cơ và tiếng còi xe kêu inh ỏi. Khói từ mấy chiếc xe phía trước thổi tới tôi vừa hôi vừa nóng. Người tôi lấm tấm mồ hôi.
Hết lần đèn xanh thứ hai, xe tôi tới gần cột đèn giao thông. Tôi thấy được bảng tên đường ở đầu ngã tư, Điện Biên Phủ. Khi đèn chuyển xanh lần thứ ba, sự kiên nhẫn của tôi giảm dần theo từng số đếm. Chỉ còn lại một con số. Dì Tí rú ga, lái chiếc Dream cà tàng vượt qua ngã tư.
Sau đó, tôi về lại chỗ anh Son. Nửa đêm đang ngủ, tôi giật mình vì hai lòng bàn chân bị ngứa.
Chân tôi ngứa từ cuối năm trước. Dưới lòng bàn chân nổi những mụn nước nhỏ. Tôi gãi, làm mụn nước bể ra. Da ở chỗ bể sau đó khô lại. Xung quanh chỗ khô, những mụn nước khác tiếp tục nổi lên. Lần này, dù tôi không gãi, chúng vẫn tự bể. Từ một chấm nhỏ giữa lòng bàn chân, vùng da khô lan tới đầu ngón chân, vô tận trong móng làm chúng nhăn nheo và lung lay. Nó còn lây qua chân còn lại.
Nhiều đêm đang ngủ, tôi giật mình vì cơn ngứa. Chịu không nổi, tôi gãi mạnh làm rách da. Mỗi lần như vậy, tôi đi cà nhắc mấy ngày. Những lúc trời mưa thì chân đau rát thêm. Nhưng cũng có lúc, dù tôi không gãi, da vẫn bị rách vì những vết nứt bung ra lúc trời lạnh hoặc tôi vận động mạnh. Tôi đã ngâm giấm mà không hết nên mặc kệ nó.
Thi đại học xong, tôi đi khám bác sỹ. Bác nói tôi bị viêm da cơ địa. Bệnh này con Lợm cũng bị mấy năm nay rồi. Bác sỹ kê cho tôi thuốc xức. Thuốc này chỉ giúp bớt ngứa. Tôi mà bỏ vài ngày là ngứa lại liền.
Ngày lên Sài Gòn với chị My, nước bùn làm chân tôi ngứa. Tôi đã sợ sẽ bị tới hết chuyến đi này vì tôi quên đem theo thuốc. May nó hết nhanh và tối qua cũng không bị. Khi hồi đi chơi về, tôi đã rửa sạch chân. Vậy mà vẫn bị ngứa.
Tôi chà hai lòng bàn chân vào nhau. Càng chà, đùi tôi càng mỏi. Tôi lấy tay gãi mạnh cho rách da. Cơn đau từ từ át cơn ngứa. Tôi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tôi giật mình. Mấy con muỗi cứ vo ve bên tai tôi. Ở nhà, tôi quen ngủ mùng rồi mà vô đây, cậu Mập với mấy anh chị, chẳng có ai ngủ mùng. Họ ngủ ngon lành và vẫn chưa ai bị sốt xuất huyết. Tôi vẫn còn ám ảnh cảm giác mệt mỏi rã rời của những ngày đầu và ngứa ngáy âm ỉ của những ngày cuối, lúc tôi bị sốt xuyết huyết mấy năm trước. Mấy con muỗi làm phiền tôi cả đêm. Lúc trời tờ mờ sáng, tôi mới ngủ yên.
Hôm sau, tôi ở nhà một mình. Tôi dậy ăn đồ anh Son mua để lại rồi ngồi chơi game. Trưa anh ghé qua đưa hộp cơm cho tôi rồi đi làm tiếp. Ăn xong, tôi đi ngủ. Chiều ngủ dậy, tôi chơi game tiếp. Sau đó, chị My với chị Na về nấu cơm. Ăn cơm xong, anh Son chở tôi đi dạo rồi về ngủ.
Đi chơi kiểu này không khác gì lúc tôi ở ngoài Huế. Nhưng ở ngoài đó, tôi còn được tự do chạy nhảy tập thể dục và không phải ngủ trong thấp thỏm. Tôi cũng nhớ ba mẹ nên chơi đúng một tuần, tôi ra lại Huế. Tôi lơ chuyện đi Nhật Bản dù trước đó đã làm giấy mượn tiền.