8 năm #2 - Vui đến trường

📅 25-01-2022

Ngày đầu tiên đi học, vì thầy không xếp chỗ ngồi trước nên cả lớp ngồi tự do. Tôi đã chọn bàn cuối cùng. Suốt mấy năm đi học, từ cấp một cho đến bây giờ, chỗ ngồi của tôi chỉ quanh quẩn ở bàn cuối hoặc kế cuối. Đôi khi giáo viên chủ nhiệm cũng xếp tôi ngồi bàn giữa hoặc bàn đầu, nhưng nhiều chuyện không vui đã xảy ra.

Năm lớp mười một, tôi được xếp ngồi bàn đầu với thằng Sang. Hai đứa nói chuyện cũng hợp nhau lắm. Tôi với hắn còn hay giao lưu với nhau bằng những ván caro. Chúng tôi giao lưu bất kể đó là giờ học hay giờ giải lao.

Một ngày nọ, trong giờ Công nghệ, vì không có gì làm nên thằng Sang lấy vở ra rủ tôi giao lưu. Thấy thằng bạn muốn chơi và mình cũng đang rảnh nên tôi chiều hắn luôn. Hắn đánh X, còn tôi thì đánh O. Để không bị cô Công nghệ phát hiện, mỗi khi đánh xong, thằng Sang đều đóng vở lại, chờ cô quay đi rồi mới mở ra đánh tiếp.

Đó là một ván caro rất kịch tính. Chẳng ai trong hai đứa muốn thua cho nên chúng tôi rất tập trung và đánh cẩn thận, mỗi nước đi là một sự tính toán cực kỳ kỹ lưỡng, đầy tính chiến lược. Tôi chặn đường của thằng Sang, hắn cũng chặn lại đường của tôi, chẳng ai nhường ai. Nhưng ngoài việc tập trung đánh caro, chúng tôi còn phải chép bài và để ý xem cô giáo phía trên có nhìn xuống hay không.

Vừa tập trung, vừa phải để ý xung quanh, làm nhiều việc trong cùng một lúc khiến cho tôi nhiều lúc bị phân tâm. Tôi gần như đã thua vì quên chặn đường của thằng Sang. Nhưng sau một hồi bình tĩnh quan sát, tôi đã lật lại được tình thế.

Ván cờ càng lúc càng trở nên căng thẳng. Cả trang giấy trắng bây giờ gần như bị phủ kín toàn dấu X và O. Nhiều quá nên sẽ dễ nhìn nhầm, chỉ một chút sơ sẩy, không để ý là tôi sẽ thua. Không khí lúc đó căng thẳng đến nỗi tôi bị giật mình khi nghe:

“Hai em đang làm chi dưới rứa?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn trúng ánh mắt cô giáo đang nhìn xuống chúng tôi.

Thằng Sang nhanh nhẹn trả lời: “Tụi em có làm chi mô cô.”

“Hai em đánh caro phải không?”

Tôi với thằng Sang đồng thanh đáp: “Dạ không.”

“Hai em đừng có chối. Tui thấy hồi chừ. Tui ghi tên hai em vô sổ đầu bài.” Mặc cho chúng tôi có nói thế nào, cô giáo vẫn không tin.

Vậy là ván caro kết thúc mà không ai trong chúng tôi chiến thắng. Vì có tên trong sổ đầu bài nên trong giờ sinh hoạt chúng tôi bị cô chủ nhiệm nhắc nhở. Tôi không muốn gặp lại mấy chuyện giống như vậy trong năm nay nên khi được tự do lựa chọn chỗ ngồi, tôi không dại gì mà bỏ bàn cuối.

Và người xưa cũng đã nói rồi: “Muốn giỏi thì ngồi bàn đầu, muốn vui thì ngồi bàn cuối”. Tôi thì muốn vui cho nên nghe lời người xưa, tôi phải ngồi bàn cuối. Khi cả lớp đã ngồi ổn định, tôi mới nhận ra lời người xưa nói không sai. Ngồi ở đây đúng là vui thật.

Nhìn một lượt, tôi thấy mấy đứa ngồi xung quanh toàn là “danh hài tiềm năng”. Ngồi cùng bàn với tôi là thằng Tiến Phước, bàn phía trên có thằng Viên và thằng Long, bàn bên trái có thằng Nhật với thằng Hưng, bàn bên phải có con Mai Thảo và con Minh Nhật lớp trưởng. Trong hai năm học trước, tôi đã từng ngồi cùng bàn với vài đứa trong số này. Mỗi đứa, dù ích hay nhiều, đều có khả năng tấu hài.

Năm học này cũng là lần đầu tiên tôi tự ứng cử vào làm chức tổ trưởng. Mười mấy năm đi học, chưa bao giờ tôi tự ứng cử vào mấy vị trí trong ban cán sự lớp. Trước đó, tôi đã có một lần làm tổ trưởng hồi lớp sáu. Nhưng lần đấy là do cô chủ nhiệm chỉ định, tôi chỉ biết vâng lời chấp nhận làm. Mà tôi cũng chỉ làm được có vài bữa rồi sau đó bị mất chức.

Lần này tự ứng cử bản thân làm tổ trưởng, tôi đã xác định là sẽ làm lâu dài, nếu làm được đến cuối năm thì càng tốt. Tôi muốn giúp lớp trở nên tốt hơn. Lớp tôi lạ lắm, dù mang tiếng là A1 nhưng suốt mấy năm qua toàn thua lớp người ta. Năm nay tôi quyết tâm làm tổ trưởng để giúp lớp chấm dứt tình trạng đó.

Thêm một lý do khác mà tôi tự ứng cử làm tổ trưởng: nó oai. Có một điều mà tôi rút ra được sau nhiều năm quan sát mấy đứa tổ trưởng trong lớp, đó là việc nhẹ, nhiều quyền, ít áp lực. Quyền lực trong tay cho phép tổ trưởng có thể phân công công việc cho mấy đứa khác trong tổ, mà không cần động chân động tay nhiều. Quyền lợi và ưu tiên cho tổ trưởng cũng không ít. Hơn nữa áp lực cũng không lớn. Mấy chức cao hơn như lớp trưởng hay lớp phó thì có nhiều việc phải làm hơn. Nhưng nếu có chuyện gì, mấy đứa đó sẽ bị trách trước tiên, sau đó mới đến tổ trưởng.

Tuy rằng công việc nhẹ nhàng đi đôi với nhiều quyền lợi là thế, nhưng nhiều đứa trong tổ hình như không mặn mà lắm, chẳng có ai muốn làm tổ trưởng ngoài tôi. Tôi cũng thấy kỳ lạ, tại sao tụi hắn lại không thích? Bây giờ làm tổ trưởng cũng giống như nếm thử trước “mùi vị quyền lực”. Sau này nếu có làm quan to sếp lớn thì sẽ không bị bỡ ngỡ.

Cuối cùng, có lẽ ông trời thương người có lòng tốt, hoặc định mệnh ép buộc nên tôi cứ thế trở thành tổ trưởng. Biết làm sao được, ý trời đã muốn như vậy rồi, ai cãi được.

Với việc tôi trở thành tổ trưởng, hôm nay chính thức đánh dấu một thời kỳ mới của A1. Quãng thời gian đứng giữa và đứng cuối bây giờ đã là dĩ vãng. Những ngày tháng sau này sẽ là những ngày tháng mà A1 chỉ có tiến lên và không bao giờ bị thụt lùi.