8 năm #18 - Khói hương nghi ngút

📅 07-06-2022

Thứ Ba tuần tiếp theo, cô văn đang viết bài trên bảng. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng nghe coi có ai đang đi trên hành lang. Cô quay xuống lớp giảng bài. Chờ cô quay lên, tôi bỏ cặp ra ngoài cửa sổ rồi đi lên cô.

“Thưa cô em đi vệ sinh.” Vừa hết câu, chân tôi đã ra tới hành lang. Tôi bước nhanh tới cái cặp. Cô vẫn đang viết trên bảng. Tôi cầm cặp chạy ra ngoài sân.

Tôi ra sau căn tin tìm con Nhật. Khi hồi chuẩn bị vô học, hắn với mấy đứa trong lớp rủ nhau tí nữa đi chơi. Nhưng ở căn tin không có ai lớp tôi. Tôi ra cổng sau. Ở đây cũng không thấy. Tôi đi tới ngã tư sau lưng trường. Tụi con Nhật đang đứng bên kia đường. Tôi ôm cặp chạy tới. Con Đinh Nguyên cũng đang đứng đây. Chúng tôi chờ thêm tí nữa để thằng Nhật với thằng Phước tới rồi cả bọn đi lên Phật đứng.

Hôm nay là rằm tháng Tư. Đường đi lên Phật đứng đông nghẹt người. Chúng tôi tới trước tượng Quan Âm. Bức tượng cao lớn màu trắng đứng sừng sững giữa nền trời xanh ngắt. Ánh nắng chói chang chiếu xuống cả khoảng sân. Mấy đứa con gái để hai chai nước mới mua xuống đất, đốt vài cây hương và cắm chúng vô giữa thân chai.

Chúng tôi tới đứng dưới cái cây gần đó chờ hương cháy. Khói hương bay về phía chúng tôi. Mắt tôi cay sè, nước mắt chảy hoài. Trời oi bức với khói hương nghi ngút làm không khí thêm ngột ngạt.

Lúc hương cháy hết, mấy đứa chuyền tay nhau chai nước. Mỗi đứa uống một ngụm.

“Uống vô bị chi không?” tôi hỏi.

Con Thư trả lời, “Không bị chi hết. Nước ni linh lắm. Uống vô được phù hộ đậu đại học.” Hắn đưa chai nước cho tôi.

“Thôi, tau sợ đau bụng lắm.”

Trước khi về, chúng tôi đứng lại chụp bức ảnh đăng Facebook cho mọi người biết chúng tôi đi Phật đứng.

Hôm sau, trống vừa báo vô tiết một, tôi liền đi ra cổng sau. Tụi lớp tôi đã đứng chờ sẵn. Hôm nay cả bọn sẽ về đầm Chuồn. Đi mấy chỗ có nước là tôi thích rồi, mà vui hơn nữa là thằng Nhật sẽ chở tôi.

Hắn phóng xe lao vút. Đường mới làm xong còn nhiều đất cát. Chúng tôi đi tới đâu, bụi bay mịt mù tới đó. Bụi đâm vô mặt tôi rát như kim chích. Tôi nhắm nghiền mắt, tay phải gồng cứng nắm chặt phía sau xe, tay trái vừa giữ mũ bảo hiểm vừa che mặt.

Qua khỏi đoạn đường mới, tôi vươn người, hé mắt nhìn qua vai thằng Nhật. Cây kim tốc độ nằm yên ở số 60.

Lúc hắn dừng xe ở đầm Chuồn, tôi nhẹ nhõm cả người. Chúng tôi vô ăn ở một nhà hàng nằm trên mặt nước. Không gian xung quanh thoáng đãng. Gió thổi tới mát rượi đem theo chút mùi tanh.

Ăn xong, chúng tôi lên lại Huế. Thằng Nhật vẫn giữ nguyên tốc độ như khi hồi. Trong người hắn đã có men. Nếu có chuyện gì trên đường mà hắn không xử lý kịp, hai đứa sẽ ngửi mùi đất và đi gặp tổ tiên. Tôi nắm chặt hai tay ở sau xe, mặc kệ cái mũ bảo hiểm đang bay ngược ra sau siết cổ tôi.

Những ngày sau đó, tôi đi ra cổng sau nhưng không thấy ai cả. Tôi cũng không gặp tụi con Nhật ở trong trường. Phải tới giờ sinh hoạt ngày thứ Bảy, tôi mới gặp lại tụi hắn.