8 năm #16 - Con không biết
📅 24-05-2022
Một buổi tối Chủ Nhật, nhà tôi đang ngồi ăn cơm trong phòng khách và coi chương trình hài chiếu trên tivi.
“Con định thi trường mô?” mẹ hỏi tôi.
Tôi cúi xuống nhìn chén cơm.
“Mẹ hỏi răng con không trả lời?” ba hỏi.
“Con không biết.”
“Con không biết là răng?” mẹ tôi tiếp tục.
“Thì con không biết thi trường mô cả.”
“Mấy bạn trong lớp con đăng ký chưa?”
“Dạ rồi.”
“Khi mô là hạn cuối?” ba chen ngang.
“Dạ thứ Tư.”
“Sắp hết hạn rồi mà răng con không biết thi trường mô?” ba hét.
Tôi giật mình, người run lên.
“Tắt tivi đi Lợm!”
Con Lợm vội cầm điều khiển bấm nút tắt.
Ba im lặng một lúc rồi hạ giọng, “Ăn cơm cho xong đi. Tí ba mẹ nói chuyện với con.”
Bữa cơm chỉ còn tiếng đũa chén leng keng, tiếng vù vù của cái quạt và tiếng khóc của mẹ.
Lúc sau, tôi ngồi với mẹ ở phòng khách, còn ba rửa chén dưới bếp.
“Con không định thi đại học à?” Hai mắt mẹ đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.
Tôi khóc. “Dạ không!”
Mẹ dựa đầu vô ghế khóc nức nở.
Tôi không biết phải nói với ba mẹ thế nào. Mấy tuần nay, từ lúc trường thông báo chuyện đăng ký thi đại học, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi không biết nên đăng ký thi khối nào vì đang học toán, hóa, Anh, và ba môn này không có khối nào thi cả. Hồi đầu năm tôi đã định học thêm lý để thi A1 nhưng khó quá. Các khối còn lại thì tôi vừa không thích vừa không phải là thế mạnh của tôi.
Rửa chén xong, ba lên ngồi với mẹ.
“Ba hỏi thiệt, con có định thi đại học không?”
“Dạ có.”
“Có mà giờ chừ con không biết thi trường mô thì răng vài bữa con đi thi? Hay là con muốn ở nhà?”
“Dạ không.”
“Rứa chừ con muốn cái chi?” ba hét lên. Căn phòng khẽ rung. Hai mắt ba nhìn tôi sòng sọc. Trong mắt hiện lên những mạch máu nhỏ.
Điện thoại mẹ reo. Ba với tôi im lặng để mẹ nghe. Người gọi là o Lan, chị cả của ba ở trong Vũng Tàu. Mẹ nhắc tới tôi với o.
“O Lan muốn gặp con này.”
“Con không gặp mô.”
“Nhanh cả o đợi.”
Tôi cầm máy rồi đưa lên tai.
“Răng cháu không thi đại học?”
Cổ họng tôi nghẹn lại. “Dạ không phải.”
O Lan òa khóc. “Cháu mà không học đại học là sau ni khổ lắm. Ba mẹ cháu đã khổ nhiều rồi. Cháu phải học để đừng khổ như ba mẹ!”
Bụng tôi nhói lên. Tôi muốn học đại học lắm, nhưng đây là quyết định quan trọng của cuộc đời. Dù ba mẹ đã để tôi tự do chọn cái tôi muốn, tôi vẫn không biết cái gì là tốt nhất và đúng đắn nhất để mà chọn.
Nói chuyện với o Lan xong, tôi đem máy qua nhà nội đưa cho mẹ. Mệ nội nhìn tôi. Hai mắt mệ đỏ hoe.
Trên đường về nhà, ba tôi đang ngồi sau bình phong trong sân nhà nội kêu tôi lại. Tôi ngồi xuống với ba.
“Con thấy con làm rứa là cả mệ nội, mẹ với o đều buồn không?”
“Dạ có.”
“Con muốn mọi người vì con mà buồn như ri không?”
“Dạ không.”
“Rứa thì con phải làm chi đi chơ.”
Tôi lau nước mũi. “Chừ con đăng ký thi là được phải không?”
“Con cứ làm cái chi con muốn.”
“Rứa để con đăng ký.”
Tôi về nhà lấy điện thoại nhắn tin cho con bạn hàng xóm.
“Mi còn tờ đăng ký thi đại học mô không?”
“Tau còn một tờ.”
“Cho tau tờ nớ.”
Lấy được tờ giấy, tôi về phòng khách nhà tôi. Tôi cố đọc tờ giấy, nhưng hai mắt mờ và mí mắt cứ dính lại. Tôi đưa tay dụi mãi mà không hết, nên xuống bếp rửa mặt. Tay tôi đầy chất nhờn với mồ hôi.
Rửa mặt xong, tôi tỉnh táo hẳn. Tôi lên mạng tìm cách điền tờ giấy, rồi nắn nót điền từng thông tin. Ba mẹ đã đi ngủ. Căn phòng bức bí. Bàn tay phải tôi đầy mồ hôi. Tới phần trường đăng ký dự thi, tôi tìm thông tin của Đại học Y Huế. Tôi chà bàn tay lên áo, nắn nót điền mã ngành của Y đa khoa vô những vuông ô nhỏ.
Lúc tôi điền xong là mười một giờ. Mắt tôi ríu lại, đầu nặng trĩu. Tôi kiểm tra thông tin lại lần nữa rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi nộp tờ đăng ký cho con Nhật. Hắn với mấy đứa khác đều trầm trồ. Thầy Tráng cũng ngạc nhiên với lựa chọn của tôi.