8 năm #11 - Bát phố

📅 19-04-2022

Chiều mùng bốn Tết, tôi tới nhà thằng Nhật. Xóm hắn nằm bên cạnh một nhánh sông Hương. Ngôi nhà nằm ở cuối đường. Trong hiên có nhiều bàn ghế và tấm bảng đen để ba hắn dạy thêm. Mẹ hắn cũng là giáo viên tiểu học. Hai người đã đi ra ngoài. Ở nhà chỉ còn thằng Nhật, con Nhật với mấy đứa lớp tôi đang ngồi đánh bài.

Sau đó, chúng tôi đi ăn. Tôi dắt xe ra. Chiếc xe bị kéo lại. Tôi quay lại nhìn đằng sau. Thằng Nhật đang nắm yên sau. Tôi hỏi hắn:

“Chi rứa mi?”

“Chở tau đi với.”

“Nhà mi có xe máy tề. Không thì đi với đứa khác được.”

“Tí tau với mi đi bát phố.”

“Thiệt không?”

“Thiệt.”

Mấy đứa khác chạy xe đi trước. Tôi chờ thằng Nhật khóa cửa rồi chở hắn theo. Ở xóm này, ngoài nhà hắn, còn có thêm hai nhà khác. Ba nhà nằm sát nhau. Qua khỏi ngôi nhà thứ ba, con đường tối thui và đường này cũng chỉ đủ cho một xe qua.

Nhưng đường tối và hẹp không đáng sợ bằng miệng lưỡi của thằng Nhật. Trong lúc tôi đang chật vật mò mẫm đường đi, hắn cứ ngồi sau lảm nhảm đủ chuyện. Tôi cười hoài. Đầu xe lắc qua lắc lại, đâm vô hàng rào mắt cáo ngăn cách đường với bờ kè. Tôi đứng xuống.

“Để tau tập trung đạp coi.”

“Không đó.”

Thằng Nhật cười. Tôi cũng cười theo. Tiếng cười của chúng tôi vang trong bóng tối.

Tôi chở hắn tới quán lẩu dê bên kia sông. Ăn xong, tôi chở hắn lên cầu Dã Viên, qua cầu Trường Tiền, rồi về nhà hắn. Đây là đoạn đường quen thuộc của chúng tôi những trưa về sớm từ năm lớp mười.

Tôi dừng lại dưới cột đèn trước xóm thằng Nhật. “Thôi. Xuống cho rồi.”

“Chở tau vô nhà luôn.”

“Mi đi bộ vô được.”

“Không.”

“Thôi mà. Để tau về cho rồi.”

“Không.”

Tôi đạp tới trước cổng nhà thằng Nhật. Hắn xuống xe rồi vô nhà. Tôi quay lại nhìn con đường. Sương hiện lên mờ mờ dưới ánh đèn. Ngôi nhà thứ ba đã tắt điện. Xóm này lạ ghê. Tết mà không có nhà nào vui chơi ăn nhậu cả. Tiếng chó mèo cũng không.

Thằng Nhật đóng cửa lại. Một cơn gió thổi qua. Cây cối đung đưa xào xạc. Tôi rùng mình nuốt nước miếng, đạp một mạch ra ngoài đường.