8 năm #10 - Tài xế riêng
📅 12-04-2022
Một buổi sáng đầu tháng Một, tôi tới trường, nhưng cổng đã bị khóa. Mấy đứa lớp khác hoang mang đứng nhìn vô. Tôi cũng nhìn theo. Trong sân không có ai. Cổng nhà xe cũng bị khóa. Mấy đứa đứng gần tôi nói với nhau, bữa nay trường đóng cổng sớm. Tôi ngơ ngác, chưa ai nói chuyện này cả.
Tôi nhìn qua nhà xe đối diện. Cổng bên đó vẫn mở, và mấy đứa học buổi chiều đang vô gửi xe. Tôi đạp xe qua bên đó gửi, rồi ôm cặp chạy tới lớp. May mà tiết đầu trống.
Hôm sau, tôi dậy sớm mười phút. Vậy mà cổng vẫn đóng trước khi tôi tới. Hôm nay cũng có vài đứa trễ giống tôi, trong đó có thằng Hưng với thằng Hoàng lớp tôi. Thằng Hưng rủ chúng tôi tới gửi xe ở Bệnh viện Trung ương sau lưng trường.
Đường từ chỗ gửi xe tới lớp xa hơn mọi ngày, nhưng tôi vẫn thong thả bước cùng hai thằng bạn. Tí nữa có gì thì ba đứa cùng chịu. Cơn gió lạnh thổi tới, tát vô mặt tôi dễ chịu.
Chúng tôi đi vô cổng sau. Tới hành lang, chúng tôi thấy thầy giám thị đang đứng quay lưng lại với chúng tôi ở đằng xa. Cả bọn thân ai nấy lo chạy lên cầu thang.
Chúng tôi đứng trước cửa lớp. Cô Tiên dạy toán kêu chúng tôi vô chỗ ngồi nhanh. Cô cũng không ghi tên vô sổ đầu bài. Cô tốt bụng và hiền lành giống như cái tên của cô.
Ngày tiếp theo, tôi tiếp tục dậy sớm. Lúc tôi đi ra khỏi nhà, mệ nội đang đứng trong sân hỏi:
“Răng cháu không đi xe?”
“Dạ cháu xuống nhờ cậu Tem chở.”
Hàng ngày tôi đều đạp xe xuống chợ Bến Ngự ăn sáng rồi đi học. Quãng thời gian đi từ nhà tới trường luôn cố định từ năm lớp mười. Nhưng sau hai ngày vừa rồi, tôi muốn thay đổi để coi hôm nay thế nào.
Thấy tôi đi bộ xuống, mẹ ngạc nhiên. Cậu Tem đang đi bỏ hàng cho khách. Tôi dặn mẹ tí nữa cậu về thì nói cậu chờ tôi.
Ăn sáng xong, tôi ngồi sau chiếc 81 của cậu Tem tới trường. Cậu thả tôi ở cổng sau rồi tiếp tục đi bỏ hàng cho mẹ.
Tôi đi vô lớp và hỏi giờ thằng Long. Còn mười lăm phút nữa mới vô học. Đi kiểu này vừa nhanh vừa khỏe. Từ mai tôi sẽ đi bộ.
Nhưng mà, tôi không biết trưa nay về nhà kiểu gì. Buổi trưa ba tôi với con Lợm ở nhà đợi cơm. Tôi mà đi bộ thì cơm canh nguội hết. Tôi nhìn mấy đứa ngồi xung quanh. Toàn mấy đứa nhà ở trái đường với tôi. Chỉ có thằng Long ở gần nhất. Tôi hỏi hắn:
“Trưa chở tau về với?”
“Nhà mi ở mô?”
“Gần chùa Từ Đàm. Từ nhà tau tới chỗ mi ở mất năm phút thôi.”
“Rứa cũng được.”
“Mà mi có đem mũ không?”
“Khỏi lo, gần đây không có công an mô mà sợ.”
Buổi trưa, tôi với thằng Long tới nhà xe bệnh viện. Nhiều đứa lớp tôi cũng gửi xe máy ở đây. Thằng Long lái chiếc Exciter ba mẹ hắn mới mua cho, chở tôi lao vút trên đường. Đi học kiểu này sướng thiệt. Hắn để tôi ngoài đường rồi chạy về chỗ trọ của hắn sau lưng nhà thờ Phú Cam.
Mấy ngày sau, thằng Long nhờ tôi xin vô học ở chỗ tôi học thêm Anh. Chiều hôm ấy, tôi nhờ hắn chở đi học toán. Học xong, hắn về nhà tôi cất xe, rồi chúng tôi đi bộ tới chỗ học Anh. Từ nhà tôi tới đó chỉ mất năm phút.
Kể từ đó, thằng Long vừa chở tôi đi học về vào buổi trưa, vừa chở đi học thêm toán và chở về vào buổi chiều.